Trên vách núi dốc đứng, khói đen lập lờ cuồn cuộn bay lên bầu trời. Một chiếc trực thăng khác lạnh lùng từ từ bay tới rất thong thả như đi thưởng ngoạn. Ánh mắt Ewad nhìn xác chiếc trực thăng kia hừng hực cháy trong ngọn lửa không chút cảm xúc.
- Với tốc độ cùng độ cao kia, chắc chắn có thoát khỏi trực trăng cũng không sống sót nổi. Vậy nên thôi đi. Cứ để bên chính quyền tự tìm cách xử lý. Chúng ta tiếp xúc nhiều quá sẽ để lại dấu vết. Đi thôi.
- Vâng, đại ca.
Ewad buông ánh nhìn hờ hững vào chiếc trực thăng vẫn đang bập bùng cháy bên vách núi. Rồi sau đó hắn lạnh lùng sai phi công quay trực thăng bình thản rời khỏi hiện trường.
Trần Minh. Ra đi thanh thản. Đừng trách tôi. Tôi đã luôn tận tụy cống hiến sức mình cho ám đoàn bao năm nay, không phải để cậu dùng nó đi lấy lòng đàn bà. Lỗi là do cậu. Cậu đã khiến tôi quá thất vọng. Cậu không xứng đáng làm lão đại của ám đoàn.
Mặt biển thì vẫn trầm tĩnh êm đềm dập dềnh theo gió. Nhưng lòng người thì đã dậy sóng từ lâu.
- --
Ái Triêm đang thẫn thờ ngồi xoay xoay tờ thực đơn do nhân viên phục vụ mang đến. Đâu đó lại vang lên câu nói của bác sỹ ban nãy. Là sao đây? Không phải cô không thể mang thai sao? Căn bệnh suy buồng trứng sớm đó….
Sau khi ổn định đại cục của tập đoàn, bụng cô cứ quằn quại âm ỉ đau. Khương Đồng không yên tâm nên chở cô đi bệnh viện. Cái kết quả bất ngờ đáng lẽ rất vui vẻ lại dấy lên trong lòng cô lo lắng không thôi.
Khương Đồng nhìn cô mang ánh mắt bần thần nhìn cái menu thức ăn, không nhịn được mà kêu lên:
- Cô chủ nhỏ. Thực đơn đồ ăn chỉ có sáu món và cô nhìn chằm chằm vào nó 15' rồi!
Ái Triêm lúc này mới thở dài một tiếng não nuột, cô chán nản gấp cuốn menu lại, ủ ê nói:
- Tôi thực sự... rất không ổn. Tôi cảm thấy... có gì đó mà tôi không nắm bắt được... nó mơ hồ làm tôi lo lắng.
Lo lắng cho Trần Minh đang không có chút tin tức nào. Lo lắng cho sinh linh nhỏ trong bụng cô đang được hình thành, nhưng căn bệnh kia liệu có ảnh hưởng gì đến nó hay không? Cô cũng không biết phải làm thế nào nữa. Nhưng nỗi thấp thỏm đang cuồn cuộn trong tâm trí như một điềm báo chẳng lành này khiến tâm trạng cô không yên ổn.
- Cô đừng nên gồng mình quá... Không tốt cho thai nhi. Thời điểm này cô không được phép bị gì đâu đấy!
Khương Đồng nói khẽ, ngầm nhắc nhở cô nên giữ tâm trạng thoải mái tránh ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng. Ngày trước cô đã từng bị dự đoán chứng suy buồng trứng sớm. Lại nghĩ đến hành động của phu nhân đã lén lút cho cô dùng thuốc một thời gian dài gây ra làm cho lão đại ân hận mãi. Giờ ngoài ý muốn cô có thể mang thai, nếu lão đại biết sẽ vui mừng biết bao nhiêu.
Vì vậy nên Khương Đồng tự nhủ dù có thế nào anh cũng sẽ giúp cô giữ được đứa trẻ này chào đời khỏe mạnh trước khi lão đại hoàn thành sứ mệnh.
- Cô nên chuẩn bị tinh thần thật tốt, đã đến nước này, dù có thế nào cũng phải giữ vững tinh thần. Chẳng phải cô muốn giúp đỡ lão đại đấy sao? Lúc này chính cô cần phải kiên cường hơn bao giờ hết.
Hiểu ý nghĩa câu nói của Khương Đồng, Ái Triêm mím chặt môi một lúc:
- Ừm. Tôi biết rồi...
Cô chỉ đáp lại Khương Đồng có thế thôi. Nhưng anh ta chẳng hiểu được đâu, cảm giác bứt rứt không yên này trong người cô không thể nào giảm đi được. Cô cần phải mạnh mẽ? Mạnh mẽ như thế nào? Cô đủ sức thay Trần Minh gánh vác không?
- Xin lỗi, tôi thấy khó chịu trong người, không ăn nổi. Chúng ta nên về thôi.
Ái Triêm xoa xoa mi tâm, não nề buông một lời rồi đứng dậy định rời đi. Khương Đồng cũng thấy sự mệt mỏi của cô nên không ý kiến. Anh chỉ để lại địa chỉ cho chủ quán ship ít đồ ăn thanh đạm đến biệt thự.
Nếu có Linh Đan ở đây, có thể cô ấy sẽ có những lời khuyên xác đáng hơn. Nhưng anh ta không thể liên lạc được với cô ấy.
- Nếu cô thấy không ổn trong người, tôi sẽ gọi bác sỹ đến nhà khám cho cô!
- Không cần đâu. Tôi cần yên tĩnh một lát. Về biệt thự đi.
Cô không muốn để ba Chỉnh thấy tình trạng bất ổn của mình nên tốt nhất là về biệt thự. Khương Đồng chìu theo ý cô lái xe về biệt thự. Đứng chờ hai người lại là Khương Đạt, người trước đó đã được phái đi huấn luyện cùng với ám đoàn.
- Khương Đạt. Không phải em còn trong đợt huấn luyện sao?
Khương Đồng nhíu mày hỏi em trai. Ái Triêm cũng có thắc mắc tương tự. Sau khi sắp xếp xong cho ba Chỉnh, cô không còn gặp lại Khương Đạt lâu lắm rồi.
Khương Đạt không trả lời câu hỏi của anh trai, mà ngập ngừng nhìn Ái Triêm:
- Cô chủ nhỏ, cô bây giờ phải thận trọng với tính mạng mình hơn bao giờ hết. Lão đại, anh ấy.. anh ấy đã tử nạn ở bờ Tây. Xác không tìm thấy, cả đoàn người trên chuyến trực thăng đó cũng chết mất xác cả rồi.
Lời nói của Khương Đạt chậm rãi, nhưng từng lời một đánh thật mạnh vào đầu Ái Triêm làm cô chết trân tại chỗ, tim như ngừng đập, trái tim cô như bị xé ra làm hai mảnh.
- Anh nói dối... anh đùa tôi đúng không...
Cô khó khăn lên tiếng, nhìn ánh mắt của Khương Đạt. Sao lại có thể… Trần Minh, anh ấy sao có thể…
- Cô chủ nhỏ… tôi rất tiếc...
Khương Đạt cúi gằm đầu xuống. Khương Đồng cũng đang thần người nhìn em trai. Thời gian như chết lặng tại đó.
- Anh lừa tôi...
Cả người Ái Triêm run lên, cô lảo đảo khuỵu người xuống, bất chợt ôm lấy bụng. Nét đau đớn thể hiện rõ trên khuôn mặt cô.
- Á... bụng tôi... đau quá...
- Cô chủ nhỏ... cô sao vậy!? Cô chủ nhỏ…
Khương Đồng hốt hoảng đỡ lấy cô, mặt cô nhợt nhạt, cả người run lên bần bật, không còn chút huyết sắc:
- Bụng tôi... Đau quá... Con tôi...!
Khương Đồng nghe vậy thì hoảng loạn tột độ, vội bế cô lên tay chạy đi ra xe. Anh hét lên với Khương Đạt:
- Còn đứng thần ra đó làm gì? Mau liên lạc cho bác sỹ. Nói chúng ta đến đó ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT