Lại nói đến Tần công tử kia, sau khi về đến nhà, cả đầu đều là từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô nương ở nhà trọ Phúc Lai kia. Nói đến cũng rất kỳ lạ, ở dân gian không phải không có nữ hài tử xinh đẹp như nàng. Nhưng Tần công tử lại cứ cảm thấy tướng mạo nàng xuất trần, còn mang theo khí chất vô cùng đặc biệt, làm hắn ta không khỏi đổ mồ hôi tay, miễn cưỡng mới có thể duy trì được bình tĩnh ngoài mặt.
Nói ngắn gọn, là cảm giác động lòng.
Đáng tiếc cô nương kia là hoa đã có chủ, Tần công tử có động lòng cũng chỉ có thể nhịn trong lòng. Nhưng mà, hắn ta nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, vẫn luôn cảm thấy có chuyện chưa hoàn thành, phải đi gặp cô nương kia lần nữa.
Đúng rồi! Đến nhắc nhở nàng, có người đang có ý đồ với đám tiểu yêu quái của nàng.
Tìm được một lý do để gặp nàng, Tần công tử một giây trước còn nản lòng thoái chí nháy mắt “bật dậy từ cơn bệnh hấp hối”, nhanh chóng mặc chỉnh tề, chạy ra khỏi cửa như gió.
Đến nhà trọ Phúc Lai thì phát hiện cửa lớn đóng chặt, hóa ra nhà trọ đã đóng cửa.
Tần công tử cực kỳ ảo não, có câu tình yêu làm người ta váng đầu, quả nhiên là như thế. Xấu như cú giống hắn còn trằn trọc trên giường thật lâu, cô nương kia có làn da tốt như vậy, chắc chắn đã đi ngủ từ sớm rồi.
Đêm đầu hè, gió thổi đến vẫn mang theo chút lạnh lẽo, Tần công tử đứng ở trước cửa nhà trọ, cảm thấy thân hình mình cực kỳ tiêu điều, rất muốn buông tóc dài, si tình dùng tay chống cột, rung đùi đắc ý ngâm một câu: “Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục” (*)... Không nhiều hơn được, hắn ta không thuộc.
(*) Đây là hai câu trong bài “Quan thư” trong Kinh Thi. Những bài thơ trong Kinh Thi hầu hết đều không có đầu đề nên người biên soạn thường lấy một hai từ đầu của bài thơ để đặt tên đề cho dễ nhớ. Riêng ở đây từ “quan thư” có thể hiểu là tiếng “chim thư kêu”.
Dịch: “Mơ màng chưa được gặp/ Thức ngủ đều nhớ mong”theo bản dịch của Hoàng Nguyên Chương.
Đang lúc Tần công tử chuẩn bị hành động thực thi ý tưởng này, hắn ta nhận thấy có một tầm mắt ở đỉnh đầu. Hắn ta ngẩng đầu nhìn, thật khéo, hóa ra trên lầu đối diện phòng A Nhứ cô nương, có một con người giấy nhỏ đang nhô đầu ra xem.
Người giấy nhỏ kia không có ngũ quan, không nhìn ra hỉ nộ ái ố, cứ vậy không nhúc nhích cúi đầu, bỗng thấy hơi ngốc ngốc.
Tần công tử không biết có phải phía sau người giấy nhỏ là chủ nhân nó đang đứng hay không, căng thẳng đến nuốt một ngụm nước bọt, vẫy vẫy tay với nó.
Người giấy nhỏ kia lập tức rụt về. Một lát sau, Tần công tử lại nhìn thấy có một điểm trắng từ cạnh cửa sổ lộ ra, tiếp đó một người một yêu lại đối diện với nhau.
Tần công tử sờ s/oạng khắp quần áo một lượt, cuối cùng chỉ tìm được một cái kẹo nhỏ. Hắn ta không chắc tiểu yêu quái có ăn thứ đồ chơi này không, nắm kẹo trong tay thử quơ quơ với nó.
Người giấy nhỏ kia bám vào bệ cửa sổ không chịu xuống dưới, xem ra lòng cảnh giác rất cao. Tần công tử bất đắc dĩ lắc đầu, đặt kẹo ở trên mặt đất, nói: “Sau khi ta đi rồi, ngươi xuống dưới ăn nhé. Nếu... Mà thôi.”
Nếu vị cô nương kia có tiện, có thể cho ta gặp nàng một lần không?
Lúc nghĩ vậy, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt nam tử ban ngày kia. Lông tơ trên người Tần công tử đồng thời dựng thẳng, cứ vậy làm hắn ta không nói được câu này ra khỏi miệng.
Hắn ta xoay người rời đi, bóng dáng càng kéo càng dài ở dưới ánh trăng, thân hình lại càng ngày càng nhỏ, dần dần biến mất ở cuối đường.
Con người giấy nhỏ này - tất cả đồng bạn đều gọi nó là đồ tham ăn - trước nay đều mắt tinh mũi thính với đồ ăn. Nó lập tức đoán ra người kia để lại là một miếng kẹo hoa quế.
Nó quay đầu lại nhìn A Nhứ cô nương và các bạn nhỏ. Mọi người đều đang ngủ ngon lành, như vậy nếu nó nhân cơ hội đi xuống mang kẹo lên, hẳn cũng không sao nhỉ?
Người kia đã đi rất xa rồi, có lẽ sẽ không giống A Nhứ cô nương bắt được nó đâu.
Nhóc tham ăn hạ quyết tâm lập tức nhảy ra, bê kẹo hoa quế lên lập tức chạy. Đúng lúc này, nó thấy trên mặt đất cách đó không xa có một miếng ngọc bội, ở dưới ánh trăng xanh mơn mởn cực kỳ đẹp.
Hẳn là người vừa rồi đánh rơi.
Nhóc tham ăn nhìn một miếng kẹo hoa quế to trong tay, nuốt nước bọt. Nó nhanh chóng bò về phòng, đặt kẹo hoa quế lên bàn, ngẫm lại không yên tâm, lại cầm một cây bút, viết lên người một đứa đồng bọn: “Ta đi ra ngoài đưa ngọc bội, sẽ về ngay”.
Rồi sau đó nó lưu luyến liếc kẹo hoa quế một cái, ôm ngọc bội nhảy ra khỏi cửa sổ.
·
“Có thể là ngày hôm qua ta không gọi đồ mà chúng nó thích, sau đó chúng nó cực kỳ đau khổ nên rời nhà đi ra ngoài?” Trì Nhứ gác cằm ở trên bàn, giữa lúc buồn nản nảy ra ý tưởng: “Hoặc là nửa đêm chúng nó gặp được chủ nhân mới rồi?”
Tối hôm qua, trước khi ngủ, nàng còn cẩn thận đếm kỹ số lượng. Nhóm người giấy nhỏ tứ tung ngang dọc nằm ngang ở dưới cửa sổ, trên sạp, không nhiều không ít, vừa đúng bảy con. Sao vừa ngủ một giấc dậy, lại không thấy đứa nào?
Cũng trách dạo này nàng ngủ rất sâu, không hề cảm nhận được tiếng động nào cả.
Lê Liễu Phong rót một chén trà nóng cho nàng, nói: “Không đâu. Có lẽ là dậy sớm, ra ngoài chơi rồi.”
Trì Nhứ nâng mi: “Thật chứ?”
Lê Liễu Phong: “Ừ! Nếu A Nhứ không yên tâm, bây giờ chúng ta xuống lầu dùng cơm sáng xong thì ra ngoài đi tìm.”
Nói là tìm người giấy nhỏ, thật ra hắn đưa A Nhứ đến một chỗ.
Ngược lại không phải Phong Đô đại đế tim lạnh như sắt, nhà mình mất mấy bé rối cũng không suốt ruột, mà là hắn có một loại liên kết bẩm sinh với đám người giấy nhỏ. Lê Liễu Phong biết hiện nay chúng nó cực kỳ an toàn, có lẽ là chạy đến chỗ nào bận việc gì đó rồi. Lớn hơn nữa có thể là một con nào đó phạm sai lầm, những con khác đi chùi mông cho nó.
Nhưng cũng hay, nhờ cái cớ tìm chúng nó, hắn có thể tương đối tự nhiên đưa A Nhứ đến chỗ đó.
·
Hai người đi ở trên đường, Trì Nhứ áy náy: “Ngại quá! Còn làm phiền ngươi phải đi cùng ta.”
Bọn họ mới hỏi ông chủ và tiểu nhị trong đi.ếm, đều không có kết quả gì. Nhưng mà ông chủ cửa hàng đối diện nói bởi tối hôm qua ông ấy cãi nhau với lão bà, quá buồn bực nên mở cửa sổ đón gió đêm. Vừa hay nhìn thấy có một con người giấy nhỏ xanh mượt từ cửa sổ nhảy xuống, dọc theo mái ngói một đường chạy xa.
Lê Liễu Phong bèn đề nghị đi dọc theo hướng ông chủ cửa hàng đối diện nói tìm xem trước.
“Phiền? Sao có thể chứ?” Lê Liễu Phong cười, ngay sau đó nói: “A Nhứ, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.”
“À, ừ.” Trì Nhứ gật đầu.
Cũng phải, nàng ăn ké ở ké, đưa trả tiền thuê còn bị đẩy về, phiền hắn còn chưa đủ nhiều à? Có lẽ hắn đã quen rồi.
Nhưng mà... Trì Nhứ trộm liếc Lê Liễu Phong một cái, chỉ thấy mặt mày nam nhân bên cạnh thâm thúy, khí chất lỗi lạc, vẻ mặt thản nhiên trước sau như một, nhưng mơ hồ nhìn ra có phần... vui sướng?
Tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng lúc Trì Nhứ ở trong điện Nguyệt Lão, từng xem cảnh người yêu nhau tản bộ trong Gương tình nhân. Cho dù nam tử hay là nữ tử, trên mặt đều mang theo vẻ vui sướng này. Chẳng qua Lê Liễu Phong cực kỳ nhạt, phải nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra được chút manh mối.
Nàng sợ hãi trước suy nghĩ này của mình, vội vàng ôm chỗ ngực đang đập loạn, không ngẩng đầu lên mà đuổi kịp Lê Liễu Phong.
Lê Liễu Phong nhìn phản ứng của nàng ở trong mắt, hơi cong khóe môi lên cười.
Hắn vốn cho rằng mình có đủ sức nhẫn nại, tự nhiên thả lưới dài, câu cá lớn, không vội mấy ngày này. Nhưng khi nhìn thấy đối phương phòng thủ yếu ớt như vậy, hắn lại bắt đầu hối hận mình xuống tay quá muộn, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong ngực mới được.
·
Chủ quán đối diện nhà trọ Phúc Lai nói có một chỗ rất đáng để cân nhắc. Ông ta nói đó là một con người giấy nhỏ xanh mượt dưới ánh trăng.
Ánh trăng có u ám thế nào, cũng sẽ không chiếu giấy trắng ra màu xanh được. Trì Nhứ đoán hoặc là người giấy nhỏ kia lăn một vòng trên đồ gì đó màu xanh, hoặc là chính nó cầm thứ gì đó màu xanh, mà thứ đồ kia lớn bằng thân hình nó.
Nàng nói suy nghĩ của mình, Lê Liễu Phong khá ủng hộ suy nghĩ sau. Hai người bèn vừa dò hỏi người qua đường, vừa cân nhắc rốt cuộc đồ màu xanh là cái gì.
Trì Nhứ nghĩ đến nhập thần, cộng thêm bẩm sinh mù đường, nàng dứt khoát để Lê Liễu Phong dẫn đường, lúc lấy lại tinh thần, nàng đã đứng ở bên một cây cầu.
Lê Liễu Phong giải thích: “Vừa có đại thẩm nói nhìn thấy một người giấy nhỏ chạy về phía này.”
“Thế à?” Trì Nhứ hỏi một câu theo bản năng. Nàng đắm chìm vào trong thế giới của mình, đã một lúc lâu chỉ nhìn bóng dáng Lê Liễu Phong mà đi đường, càng đừng nói nghe người khác nói gì.
Lê Liễu Phong nhìn nàng, vẻ mặt thản nhiên nói: “Ừ.”
“Chúng ta qua luôn đi!” Trì Nhứ không chút nghi ngờ, hai người sóng vai đi lên trên cầu.
Lúc qua cầu, nàng chỉ lo đi đường, không hề nhận thấy đoạn tơ hồng trên cổ tay mình, đang phát ra ánh sáng đỏ cực nhạt. Đương nhiên, nàng càng không thể thấy, ở trên cổ tay Lê Liễu Phong bị tay áo che khuất cũng buộc một sợi tơ hồng giống như đúc.
“Ngươi... có chuyện gì mà vui đến vậy?” Trì Nhứ nghiêng đầu hỏi.
Ý cười trong mắt Lê Liễu Phong càng sâu: “Rõ vậy à?”
Trì Nhứ: “...”
Ngươi nhìn bên cầu mà xem, đã có mấy cô nương ôm ngực ngất đi đấy, được chưa hả.
Đương nhiên, trên mặt nàng cũng hơi nóng lên. Không trách được Ngọc Hoàng đại đế đã một đống tuổi rồi, còn yêu cầu Thần Bút Tiên Quan vẽ cho mình thành công tử nhẹ nhàng mắt sáng mày rậm, quả nhiên, đẹp trai thật sự quá được hoan nghênh.
Hai người xuống cầu, đi ra vài bước, Trì Nhứ phát hiện chỗ không đúng.
Trì Nhứ nhỏ giọng nói: “Có phải bọn họ đều đang nhìn chúng ta không?”
Hình như đang phát ra tiếng cười có ý tốt, còn khe khẽ nói nhỏ.
Lê Liễu Phong nói: “Thế à?”
Ở chung nhiều ngày, Trì Nhứ vừa nghe giọng điệu của hắn, đã biết ngay hắn hiểu rõ tình hình hiện tại. Nàng vội hỏi: “Vì sao? Ngươi chắc chắn biết!”
Vừa dứt lời, ở cạnh đã có người trả lời hộ hắn. Người nọ trang điểm như bà mai, mặc màu sắc rực rỡ, giọng điệu cũng rất khoa trương:
“Woa, đây đúng là một đôi trời đất tạo nên đấy, nhìn bọn họ xem xứng đôi biết bao. Hiện giờ lại qua được bài kiểm tra của Nguyệt lão, sau này nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc. Nhưng mà đôi tình nhân nhỏ từ trên cầu Chân Tâm xuống, cãi nhau hờn dỗi vẫn là không tránh được. Nếu các ngươi mua lắc tay tình nhân của ta thì không phải lo cái này rồi. Thế nào, mua một cái chứ? Đây là đồ lấy ra từ điện Nguyệt Lão đấy, rất linh!”
Bà ta nói một loạt, Trì Nhứ chỉ bắt được một trọng điểm: “Cầu Chân Tâm?”
Cây cầu trông giản dị tự nhiên, không có tí trang trí nào, thậm chí còn chả viết tên, vậy mà là cầu Chân Tâm trong truyền thuyết?
Mà nhìn Lê Liễu Phong ở bên cạnh chỉ hơi nhướn mày, chứ không quá bất ngờ.
Trì Nhứ hiểu ra, thật cẩn thận nói: “Có phải ngươi cố ý đưa ta đến đây không?”
Nàng nhìn về phía Lê Liễu Phong, vừa hay đón nhận ánh mắt hắn. Trì Nhứ ngây thơ mờ mịt đối diện với hắn một lát. Trong ánh mắt chăm chú sâu thẳm của hắn, nàng chợt như hiểu ra điều gì đó, tim trong lồng ngực bỗng đập mạnh.
Nàng cố giữ vẻ mặt mình, nghiêm túc nói: “Nhưng mà chúng ta còn chưa phải người yêu mà. Đi cái cầu này hẳn là không chính xác, cũng không tính nhỉ...”
Lê Liễu Phong trầm ngâm trong chốc lát, dường như đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ, cuối cùng đề nghị: “Hay là chúng ta quay lại đi thêm lần nữa?”
Trì Nhứ: “...”
Nàng không hiểu lắm: “Đi về với đi tới có gì khác nhau à?”
Nói rồi, bản thân nàng tự hiểu ra trước. Vừa rồi lúc đi tới nàng chẳng hay biết gì, hiện tại hai người lại đi về, nàng đương nhiên không thể giả vờ không biết...
Nếu nàng đồng ý đi lại với Lê Liễu Phong, chẳng phải là tương đương hẹn...
Giọng Lê Liễu Phong mang cười, rất nhỏ rất trầm, rõ ràng còn cách một đoạn ngắn, lại như ghé vào bên tai người ta thì thầm: “Nàng nói xem?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT