Nhìn thấy Diêm Vương đại nhân nghiêm mặt, Hắc Bạch Vô Thường trốn ở sau thân cây che kín mắt mình, Hắc Vô Thường lắc đầu thương tiếc nói: “Thảm thật, nếu mà ông ấy bị đánh tới nguy hiểm đến tính mạng thì cũng không thể tìm đại nhân đòi chi trả tiền thuốc men được."

Tần Quảng vương hoàn toàn không cảm nhận được nguy cơ này, ông ta chỉ đang suy nghĩ nên mở đầu thế nào —— lần đầu tiên đi xin ăn, quá thiếu kinh nghiệm, cũng không biết hát thần khúc "Thư Lai Bảo", "Liên Hoa Nhạc" của Cái Bang, thật đúng là có lòng mà không đủ sức.

Cuối cùng, ông ta ho khan một tiếng: "Tiểu cô nương, trong nhà ngươi có gì ăn được không? Cho ta xin một chén."

"Phụt —"

Hắc Vô Thường sặc đến chết đi sống lại, mà Bạch Vô Thường thì lâm vào trầm tư: "Ông ấy điên như vậy, đại nhân có biết không nhỉ?"

·

Tần Quảng vương ngồi trên ghế trúc, mắt đảo qua đảo lại khắp gian phòng này.

Trần nhà được làm bằng gỗ, trên đó còn có dấu vết vòng tuổi mờ mờ, mặc dù khá mới nhưng so với ba nghìn cung điện lưu ly của bọn họ ở Minh giới thì hoàn toàn không lọt được vào mắt. Toàn bộ gian nhà cơ bản đều được làm từ loại gỗ cùng màu, toát ra bầu không khí sạch sẽ, giản dị, đồ dùng cần có trong nhà đều đủ cả. Chỉ là, chim sẻ dù có đầy đủ ngũ tạng thì cũng chỉ là một con chim sẻ (*) mà thôi.

(*) Ý nói nhà dù có mới, có đầy đủ đồ dùng thế nào thì cũng là nhà nghèo kiết xác

Không thể nào nghĩ ra được, đường đường là Bắc Âm Phong Đô đại đế, sao lại cam tâm tình nguyện sống trong một cái ổ nhỏ xíu như thế chứ? Lại còn vui vẻ quên cả trời đất, hoàn toàn không định trở về.

Trong nồi sắt có một cái xửng hấp nhỏ bằng tre đang tỏa hơi nóng, Trì Nhứ đưa tay mở nắp ra, lập tức một luồng hơi trắng ập vào mặt nàng, đợi hơi nước tản đi là thấy ngay trên xửng hấp có chừng mười cái màn thầu xinh xắn mềm thơm.

Đây là ý tưởng hôm qua nàng nảy ra trong lúc rảnh rỗi. Lê Liễu Phong làm quân tử không tránh xa nhà bếp, ở bên cạnh hỗ trợ nàng, chủ yếu là phụ trách gói nhân thịt màn thầu bị Trì Nhứ bấm lộ ra ngoài lớp vỏ lại.

Nói chung dù quá trình như thế nào thì thành phẩm cũng không tệ lắm. Chỉ là trải qua trận "lao dịch" này, Trì Nhứ rất tự hiểu bản thân từ bỏ "đầu bếp" ra khỏi hạng mục lựa chọn thân phận trước đây của mình.

...

Tần Quảng vương rất coi thường đồ ăn nơi Phàm giới. Ông ta tỏ vẻ "Ta đường đường là Diêm Vương Nhất điện của địa phủ, có món gì ngon mà ta chưa từng ăn qua đâu.", nhưng theo phép lịch sự, ông ta vẫn nếm thử một miếng, kết quả là không kiềm được ăn hết mấy cái.

Trì Nhứ rót cho ông ta một chén nước: "Ngài ăn từ từ thôi."

"Tiểu cô nương, cái này là ngươi làm à?"

Trì Nhứ thành thật nói: "Không phải. Là..."

Nàng nên gọi Lê Liễu Phong là gì ở trước mặt người ngoài đây?

Nàng thoáng bối rối, sau đó vội nói: "Là chủ nhân của căn nhà này làm."

Tần Quảng vương: "..."

Tổn thọ rồi, ông ta vậy mà lại ăn sạch bữa sáng tình yêu đại nhân làm cho A Nhứ cô nương rồi!!!

Trì Nhứ hoàn hoàn không phát giác tâm lý ông ta thay đổi, nàng ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, tiện tay mở một quyển thoại bản có tranh minh họa.

Nàng hơi cụp mắt xuống, có vẻ vô cùng yên tĩnh. Nước da trắng nõn, mặt mày thanh tú, khi không cười thì giữa trán hơi lộ ra anh khí, khi cười rộ lên lại khiến người ta cảm thấy rất ngọt ngào. Nhắc tới cũng lạ, nàng không có vẻ xinh đẹp tiêu chuẩn của hồ ly tinh trong suy nghĩ của Tần Quảng vương, nhưng lại vô cùng hấp dẫn người khác.

·

Cùng lúc đó, trên Thiên giới.

Một đoàn người xếp hàng thật dài ngay cửa "Vọng Viễn Cảnh" chỗ Thiên Lý Nhãn

Làm nhân viên công chức của Tiên giới, đôi mắt của hắn cũng được xếp vào loại tài sản công, phục vụ Ngọc Hoàng 24/24, chỉ có ngày mười lăm hàng tháng mới được nghỉ ngơi, có thể tùy ý sử dụng.

Tuy nhiên, đến ngày nay cũng chưa chắc hắn đã có thể rảnh rỗi, bởi vì luôn có rất nhiều thần tiên tới tìm mượn mắt hắn với đủ lý do.

Thiên Lý Nhãn tập một bài vật lý trị liệu mắt xong, vừa nhéo mi tâm, vừa uể oải nói: "Kế tiếp là ai?"

Tiểu tiên đồng nhìn lướt ra ngoài cửa: "Nguyệt lão."

Thiên Lý Nhãn: "Không phải ông ta có Gương tình nhân sao?"

"Nguyệt lão nói Gương tình nhân của ông ấy chỉ có thể kết duyên ngẫu nhiên, không thể xem cá nhân một đối tượng nào, cho nên muốn mượn con mắt của ngài dùng một lát."

"Gọi ông ta vào đi."

Nguyệt lão vừa đi vào đã cười nói: "Thiên Lý Nhãn, ngươi vừa tập vật lý trị liệu mắt xong à? Tiết kiệm lực tay chút đi, trên trán ngươi có dấu tay rồi kìa."

Thiên Lý Nhãn cũng không buồn nâng mí mắt lên: "Phiền ngài phí tâm rồi, ngài muốn xem gì?"

Hắn ỷ vào đôi mắt có thể nhìn xa đến ngàn dặm nên không khỏi có chút tự phụ, Nguyệt lão không chấp nhặt với hắn, nói: "Phiền ngươi tìm giúp ta xem Trì Nhứ đang ở chỗ nào."

Thiên Lý Nhãn lên tiếng, một lúc lâu sau lại nói: "Thấy rồi, ở một căn nhà ở Nam Dương."

Nguyệt lão có chút gấp gáp: "Có phải nàng đang ở cùng một nam nhân không?"

"Đúng."

"Nam nhân đó trông như thế nào?"

Thiên Lý Nhãn đặt ngón tay cái lên thái dương, ngón trỏ liên tục dụi hốc mắt: "Đau mắt."

Nguyệt lão: "..."

“Râu tóc dính nhau, mắt trợn như chuông đồng, có tác dụng… trấn trạch trừ tà đó."

Nghe hắn miêu tả, Nguyệt lão không khỏi cảm thấy lo lắng, không ngờ chỉ mới trăm năm ngắn ngủi mà trình độ thẩm mỹ của A Nhứ xuống cấp đến mức thảm hại như vậy... Nhưng nghĩ lại, chỉ cần không phải là tên tiểu tử thúi ở Minh giới kia là được rồi.

Xấu xí cũng được, đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.

Thuyết phục bản thân xong, Nguyệt lão lại lạc quan hẳn lên: "Bọn họ đang nói gì thế?"

Thiên Lý Nhãn liếc mắt, chỉ chỉ lỗ tai mình: "Ngài có lộn chuyên môn không đấy...?"

·

Thực ra Trì Nhứ đang cùng Tần Quảng vương nói về Bắc Âm Phong Đô đại đế.

Không biết là ai mở đầu trước, hai người cứ nói nói, còn nói đến bức vẽ chân dung của vị đại đế này ở nhân gian.

Trì Nhứ nói: “Nghe nói chân dung của hắn không tả thực lắm.”

Vừa rồi sau khi nghe vài câu, Tần Quảng vương đã biết ngay Lê Liễu Phong không để lộ thân phận của mình trước mặt nàng, nên ông ta rất tự giác gánh vác trọng trách tạo hình xán lạn cho đại nhân nhà mình, hắng giọng nói:

"Nói đến Bắc Âm Phong Đô đại đế ấy à, ngài ấy điển trai đến mức phải nói là điên cuồng, lúc ngài ấy vừa mới nhậm chức, xa giá của ngài đi qua thành Phong Đô, cư dân có thể đi theo phía sau xe nhặt đồ —— khăn tay, rau dưa, khăn lụa... Tất cả đều là đám mê muội ngài ấy ném ra." Nói xong, ông ta lại bổ sung: "Đương nhiên là ngay cả mành xe ngài ấy cũng chẳng thèm xốc lên nhìn."

Trì Nhứ tưởng tượng cảnh này một lúc, cảm thấy bách tính Minh giới theo đuổi thần tượng cũng nhiệt tình không kém hai giới Tiên - Phàm.

"Về phần bức chân dung ở nhân gian thì là như thế này. Một ngày nọ, Thần Bút Tiên Quan đến địa phủ để vẽ lại chân dung của chư vị quỷ tiên, lúc đến lượt Bắc Âm đại đế, ngài ấy nói một câu "Tránh phiền phức" rồi đi phê duyệt công văn. Mấy Diêm Vương cảm thấy để Thần Bút Tiên Quan ra về tay không thì không tốt, đành phải tự mình ra trận, ngồi thành một hàng để Tiên Quan tổng hợp lại vẽ ra một bức."

Tần Quảng vương càng nói càng hăng: “Cho nên bức chân dung của Bắc Âm đại đế được lưu truyền trong Phàm giới thực ra là kiểu tóc của Tần Quảng vương, đôi mắt của Sở Giang vương, lông mày của Tống Đế vương, miệng của Ngũ Quan vương, mũi của Diêm La vương, tai của Biện Thành vương, mặt của Thái Sơn vương, màu da của Đô Thị vương, thêm chiều cao của Bình Đẳng vương và y phục của Chuyển Luân vương."

Trì Nhứ nghe một chuỗi chữ "vương" siêu dài mà choáng váng, nàng nhìn vị đại bá ăn mặc rách bươm ở đối diện, chớp chớp mắt, chợt phát hiện: "Kiểu tóc của ngài hình như rất giống Tần Quảng vương đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play