"Anh ra đây tôi biểu!!!" Phương Phương ngồi sẵn đợi anh.

Vương Lệ Thành nhìn gương mặt tràn đầy sát khí của Phương Phương, anh cảm thấy lạnh sóng lưng, âm khí sao mà nặng đến như vậy? Phương Phương nhíu mày nhìn anh.

"Hạ Hạ đi xem mắt tại sao anh lại đưa cô ấy về? Anh đã làm chuyện gì xấu với cô ấy rồi à? Nhìn quần áo xộc xệch như vậy" Phương Phương túm lấy cổ áo anh.

"Cô buông tôi ra đi, tôi giải thích cho nghe" Vương Lệ Thành kéo tay cô ra khỏi người mình.

"Nói!!!"

"Thật ra tên xem mắt với Hạ Nhi là tên lưu manh b.iến thái, cũng may tôi tới kịp cứu cô ấy"
"Ok, chuyện đó cho qua, còn chuyện anh vứt bỏ bạn tôi để cô ấy thất tình đau khổ đến ngất đi, anh giải thích thế nào?"
"Chuyện đó tôi cũng có lý do riêng của mình, nhưng cô yên tâm tôi không làm gì có lỗi với cô ấy chỉ vì tốt cho cô ấy mà thôi".

"Anh còn nói muốn tốt cho cô ấy? Khiến cô ấy vào viện là tốt cho cô ấy?" Phương Phương tức giận quát.

"Cô yên tâm sẽ không xảy ra nữa, muộn rồi tôi về đây"

Vương Lệ Thành cũng không muốn giải thích nhiều với Phương Phương vì chuyện này nếu nói ra cô sẽ không tin, vì nó là chuyện hoang đường làm sao có thể xảy ra được.

Phương Phương chưa kịp nói gì thì anh đã đứng dậy rời đi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc đó chắc chắn là có lý do thật mà không nói được nhưng dù sao cũng làm
Tổn thương Giai Hạ quá nhiều rồi.

! !

Phía Triệu Gia Thông, anh ở lại với Tịnh Tuyên cả một ngày nhưng thuyết phục mãi cô chẳng chịu theo anh về, đành đi về một mình nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu.

"Tiểu Tuyên, bà thấy thằng bé ấy cũng chân thành xin lỗi con rồi tha lỗi cho nó đi!!" Bà cụ ngồi xuống nắm tay Tịnh Tuyên khẽ nói.

"Bà, con tha lỗi cho cậu ấy rồi nhưng con nghĩ con nên ở lại chăm sóc bà đến khi bà khoẻ lại"

Khi nghe tin bà của cô yếu nên Tịnh Tuyên quyết định về quê, vôn dĩ cô sẽ ở thành phố và quay về nhà cũ để ở nhưng bà cô ngày càng già yếu cô không thể bỏ bà một mình, từ khi mẹ mất bà là người chăm sóc cho cô, ơn nuôi dưỡng của bà cô chưa đền đáp nhiều nên cô quyết định sẽ ở lại chăm sóc bà.

"Bà khoẻ rồi này, con nên về thành phố, tiếp tục công việc đi bà chỉ là bị cảm thôi mà có gì đâu mà phải lo lắng chứ"
"Nhưng mà! " Tịnh Tuyên băng khoăn suy nghĩ.

"Nghe lời bà đi, con nên tìm hạnh phúc của mình còn bà thì vẫn còn minh mẫn thế này lo lắng gì chứ"
"Bà ơi" Tịnh Tuyên ôm lấy bà lưu luyến không muốn rời đi.

"Cậu ấy đang đợi con đó, mau đi đi!!"

Bà cụ nhìn Triệu Gia Thông cứ đứng lấp ló ngoài cửa chưa chịu đi, Tịnh Tuyên khẽ thở dài ôm lấy bà rồi vào trong nhà chuẩn bị hành lý để về thành phố.

"Bà ơi, nếu thấy không khoẻ phải gọi cho con đấy, bà nhớ đấy nha" Tịnh Tuyên trước khi đi vẫn không quên căn dặn bà, thuốc men cô đều chuẩn bị sẵn cả để cho bà đây cũng không phải lần đầu đi xa nhưng thấy bà bị bệnh cô cũng lo lắng không muốn đi.

"Bà biết mà, đi đi!!"
"Cám ơn bà đã thuyết phục cô ấy, cháu cám ơn bà" Triệu Gia Thông ôm lấy bà vui mừng nói.

"Cậu lo mà đối xử với cháu tôi thật tốt nhé, nếu để nó giận nữa là tôi không giúp cậu được nữa đâu"
"Dạ bà cứ yên tâm!!" Triệu Gia Thông nắm lấy tay cô hạnh phúc nói, trên môi cả hai nở nụ cười hạnh phúc cuối cùng sau bao sóng gió thì họ cũng hiểu được lòng nhau và xác định được một nữa còn lại của mình không phải ở đâu xa.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play