“Châu Anh, nói lại lần nữa cho em biết. Tôi thích em, đã được ba năm rồi. Lần này tôi sẽ không buông tay em nữa đâu. Em nhất định sẽ là vợ của Sở Bách Nhiên. Cơ thể của em từ hôm nay không được để cho bất cứ tên đàn ông nào khác ngoài tôi chạm vào. Ngoan ngoãn một chút, nếu như tôi còn thấy em tiếp tục mặc những bộ đồ như thế này ra đường, tôi sẽ lập tức tới nhà em cắt nát tủ đồ em. Nhớ rõ chưa?”

Diệp Châu Anh trừng mắt nhìn anh. Hai tay cô dùng sức cố đẩy anh ra.

“Sở Bách Nhiên, có phải chú điên rồi không? Chú là gì mà bắt tôi phải làm theo ý của chú chứ? Mau đi ra khỏi phòng của tôi đi.”

Sở Bách Nhiên nắm lấy bàn tay đang đánh anh của cô, kéo đến bên môi hôn nhẹ một cái.

“Tôi không điên, tôi chỉ là rất thích em. Nhẫn nhịn bao lâu nay, nhìn thấy em bị người đàn ông khác chạm vào làm sao tôi có thể chịu đựng nổi. Châu Anh, ngoan ngoãn nghe lời tôi, làm bạn gái của tôi? Tôi sẽ cưng chiều em, xem em như bảo bối, được không?”

Diệp Châu Anh nhìn vào mắt anh, không hề thấy một tia giả dối nào trong đó. Đôi mắt đó chứa đầy thứ tình cảm cùng dục vọng khiến cô hơi sợ hãi. Cô sững sờ quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh nữa.

“Chú, chú để tôi bình tĩnh một chút.” Không biết có phải do men say hay không, tim Diệp Châu Anh bỗng dưng hơi quặn thắt khi nhìn vào đôi mắt đó của Sở Bách Nhiên. Ba năm là sao?

“Được, tôi vào toilet rửa mặt. Cho em chút không gian.” Nói rồi Sở Bách Nhiên đứng dậy khỏi người cô, đưa tay xoa xoa mái tóc của cô rồi đi vào toilet.

Mắt thấy bóng lưng của Sở Bách Nhiên đã khuất sau cửa toilet. Diệp Châu Anh thở nhẹ ra một hơi. Chú ấy nói là chú ấy thích cô đã được ba năm rồi? Là lúc chú ấy nhập viện vào ba năm trước sao? Vậy có nghĩa là tình cảm của chú ấy không phải là mới chớm nở gần đây, mà đã được ba năm rồi sao?

Diệp Châu Anh cuộn mình lại, ôm đầu gối. Lòng cô bắt đầu cảm thấy rối reng. Nói không cảm động là nói dối. Nhưng cô vẫn chưa thực sự tin tưởng vào tình cảm của Sở Bách Nhiên, dù sao ba năm qua anh cũng chưa bao giờ gặp cô, làm sao có thể thích cô lâu như vậy được chứ? Cô cũng vừa thoát ra khỏi một cuộc tình ba năm, thực sự cô vẫn còn hơi sợ thứ gọi là tình yêu. Cô biết, có lẽ là mình cũng có một chút thích Sở Bách Nhiên, nhưng bảo cô tiến thêm một bước với chú ấy thì cô vẫn chưa có cái can đảm đó.

- --

Bên này, Sở Bách Nhiên đi vào toilet, nhìn đũng quần mình phồng lên thành một túp lều. Anh nhức đầu đưa tay lên xoa xoa trán. Chắc là hôm nay có men rượu nên khiến anh không kiểm soát được hành vi của mình. Đơn phương cô ba năm, không dám chạy tới phá hủy hạnh phúc của cô, thấy cô chia tay lại chạy theo quấn lấy cô nhưng sợ cô vẫn chưa quên được tình cũ, không dám hành động quá vồ vập. Tiến từng bước từng bước đến bên cạnh cô để cô có thể từ từ chấp nhận sự xuất hiện của mình. Thế mà hôm nay lại thấy một tên cặn bã xa lạ đụng chạm bàn tay dơ bẩn vào người cô, việc này khiến anh vô cùng tức giận. Anh đã cố gắng kiềm chế sự tức giận đưa cô về được đến phòng đã là đạt tới giới hạn rồi. Về phòng cô còn dùng gương mặt quyến rũ đó nhìn anh, cất giọng nũng nịu hỏi anh vì sao vẫn đứng trong phòng cô khiến anh không còn kiểm soát được tâm tình của mình nữa

Chậc, thôi cũng tốt. Nói ra hết rồi cũng tốt, chỉ là hành động cưỡng hôn của anh có thể đã khiến cô gái nhỏ sợ rồi. Nếu may mắn cô chấp nhận anh, thì coi như xảy ra chuyện hôm nay giúp cô sớm về bên anh hơn. Còn nếu như cô không chấp nhận anh thì... Sở Bách Nhiên mở vòi nước, vốc nước vào mặt mình, nhìn gương mặt lạnh lùng trong gương. Nếu cô không chấp nhận anh, anh đành phải ép buộc cô đến khi nào cô chấp nhận anh thì thôi. Khi cô quyết định chia tay Sở Tu Kiệt, lại để cho anh biết được, thì cô đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.

Sở Bách Nhiên rút khăn giấy lau mặt, bước ra khỏi toilet. Nhìn Diệp Châu Anh đang cuộn mình suy tư trên giường, bỗng anh cảm thấy hơi áy náy. Bước tới ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy tay cô xoa xoa.

“Tôi dọa em sợ rồi sao? Xin lỗi em, Châu Anh.”

Diệp Châu Anh ngẩng mặt lên nhìn anh, không trả lời.

“Châu Anh, nếu bây giờ em vẫn chưa chấp nhận được tôi. Vậy hãy để tôi theo đuổi em, ít nhất là đừng né tránh tôi, được không?”

Thấy Sở Bách Nhiên cuối cùng cũng trở về dáng vẻ ôn nhu thường ngày, Diệp Châu Anh thở phào một hơi, cô dần dần thả lỏng.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Bàn tay đang nắm tay Diệp Châu Anh của Sở Bách Nhiên khẽ siết lại. Ánh mắt anh bỗng tối đi một phần, nhưng anh vẫn cố kìm nén lại hỏi cô.

“Vì sao?”

“Chú, thật ra tôi vừa mới chia tay cách đây không lâu thôi. Tôi... tôi vẫn chưa thực sự muốn bắt đầu một cuộc tình mới. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

“Vậy tôi cho em thời gian nghỉ ngơi, tôi không ép buộc em hiện tại phải ngay lập tức đồng ý làm bạn gái của tôi. Chỉ là em đừng né tránh tôi, để tôi có thể theo đuổi em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play