Có anh là đủ ! (Phương pháp thưởng trà của bạn trai tôi)

Lâm Thanh Mạn tôi cuối cùng cũng được tự do rồi!


1 năm


Ngày hôm sau, Ngụy Húc đi cùng tôi đến đồn cảnh sát.
Khi tôi xuống lầu, mọi người trong Ngụy gia đang ngồi dưới lầu đợi tôi. Mẹ Ngụy nhìn thấy tôi đã khóc và nói rằng tôi đã chịu nhiều vất vả rồi. Sau này bà nhất định sẽ chăm sóc tôi thật tốt, không để tôi chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
Tôi mỉm cười và an ủi bà ấy, bảo bà đừng lo lắng.
“Đừng sợ Mạn Mạn, nhà họ Ngụy chúng ta sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con.”
Bố Ngụy vỗ vai tôi, ra hiệu Ngụy Húc bảo vệ tôi. Vốn dĩ bọn họ cũng sẽ đi cùng tôi nhưng trận chiến này quá lớn, tôi vẫn muốn tự mình chiến đấu nên lắc đầu cười từ chối.
Khi chúng tôi tới đồn cảnh sát, tôi đã bỏ ngoài tai lời thuyết phục lập đi lập lại của đám người thân thích.
Khi cảnh sát đến yêu cầu tôi lấy lời khai, tôi đứng dậy và định bước vào phòng thẩm tra nhưng mẹ tôi đã giữ tay tôi lại.
“Lâm Mạn Thanh, mày thực sự không định tha cho em gái mày sao? Đó là em gái của mày đó.”
Ngay cả vào thời điểm này, mẹ ruột của tôi vẫn thiên vị Lâm Thanh Vân.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play