Hinh Ninh bất chợt từ trong lòng Nhan Tắc bật dậy, rút kiếm trên eo Nhan Tắc hòng lấy cái chết tạ tội nhưng Liễu Trường Lệnh nhanh mắt nhìn thấy liền dùng tay không nắm lấy lưỡi kiếm, chân mày nhíu lại mắng: "Ai cho phép cô tự sát, cô nghĩ dùng cái chết của một mình cô có thể trả hết tội cô phạm phải sao? Một mạng của cô có thể sánh được với hàng vạn tính mạng Liễu gia quân và bách tính à? Cô đề cao bản thân mình quá rồi đấy Hinh Ninh đại tướng quân!"

Máu từ bàn tay Liễu Trường Lệnh nhỏ giọt chảy xuống, rơi trên nền đất tựa như tuyết hoa nở rộ, Hinh Ninh nhìn thấy mà đỏ cả tròng mắt, cả người run lên muốn buông kiếm ra nhưng tay của Liễu Trường Lệnh vẫn còn cầm lưỡi kiếm khiến cô không dám động đậy sợ vết cắt sâu thêm. Nhan Tắc lo lắng rút khăn tay trong ngực ra: "Thế tử, người bị thương rồi, để thuộc hạ băng vết thương cầm máu cho Thế tử trước đã."

Liễu Trường Lệnh nghe không lọt tai lời của Nhan Tắc, không mềm không rắn vẫn cầm lấy lưỡi kiếm, mắt đối mắt xoáy sâu vào Hinh Ninh, không giận không vui bình đạm như nước cứ thế mà nhìn. Nhìn đến khi Hinh Ninh cúi đầu khuất phục: "Thế tử, thuộc hạ sai rồi."

Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dungLiễu Trường Lệnh bất chấp hình tượng, vừa ngồi xuống liền xắn tay áo cầm lấy một cái bánh bao mà cắn. Nhan Tắc xới cho hắn một chén cơm rồi đứng lui một bên cùng Hinh Ninh. Thấy vậy Liễu Trường Lệnh vừa nhai bánh bao vừa nói: "Hai người cũng ngồi xuống ăn đi, không cần câu nệ mấy cái lễ tiết gì đó đâu."

Hinh Ninh và Nhan Tắc sớm đã đói đến hoa mắt, vừa nghe Liễu Trường Lệnh gọi thì không nói hai lời, lập tức đáp ứng một tiếng rồi ngồi vào bàn ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play