Nói chuyện với mọi người trong livestream thêm một lát, sau đó cô tắt máy, vào nhà cầm ra một cái sọt đan bằng tre.

Tử Yên tính lên rừng một chuyến, hôm bữa cô có thấy một ít cây thuốc mọc xum xuê trong rừng, nhưng bận quá chưa hái được, tranh thủ hôm nay trời đẹp cô đi một chuyến lên đấy hái hết chúng về.

Có lẽ do chân thân là thực vật, nên so với ở nhà, Tử Yên càng thích lên rừng gần gũi với thiên nhiên hơn. Dạo trước vì dang dở căn tứ hợp viện chưa sửa xong nên cô chưa có cơ hội đi, giờ chỗ ở đã ấm cúng, cô có thể buông xõa được rồi.

Căn nhà cô mua ngay sát chân núi, có hơi xa đường làng. Ngôi làng gần đây nhất cũng cách nhà cô mười lăm phút đi bộ. Nói là làng nhưng cũng chỉ có lẻ tẻ vài hộ dân, đa số là trung niên và cụ già, trẻ nhỏ. 

Trên đường đi, cô gặp thím Từ, thím là người đã giúp cô làm quen với ngôi làng, nhà nào bán thịt rẻ, tươi, nhà nào làm gỗ có bán bàn ghế này kia đều một tay thím chỉ cho cô. Đây có thể xem như người bạn nhân loại đầu tiên của cô ở thế giới này.

"Yên, cháu tính lên rừng hái rau à. Ở gần mõm suối có ít rau dại tươi đấy, ăn cũng ngon lắm" thím Từ kéo cô lại nói chuyện.

Nhà thím cũng có một cô con gái, trông tầm tuổi Tử Yên, hiện đang đi học trên thành phố, cả năm chẳng về được mấy lần. Nhìn cô, thím lại nhớ đến con gái mình nên bất giác trìu mến hơn, đặc biết là sau một lần vô tình biết hoàn cảnh của cô thì càng thương xót. Đúng là một đứa trẻ đáng thương, còn nhỏ như vậy mà đã lẻ loi một mình.

"Dạ, cháu thấy trên rừng có ít cây thuốc. Tính hái về dự trữ, biết đâu cần dùng" bước lại gần thím Từ, Tử Yên cười nói.

"Thuốc á? Cháu biết cả đông y à, giỏi thật" Thím Từ kinh ngạc nhìn cô'

Thời của thím, đông y vẫn còn thịnh hành, có thể cạnh tranh ngang ngửa với tây y, việc mấy đứa trẻ nhà nghèo biết vài bài thuốc dân gian cũng không có gì lạ. Nhưng bây giờ thì khác, đông y gần như là thất truyền, một cô bé thành phố tiếp xúc với thuốc viên từ nhỏ thế mà lại biết đến trung y là chuyện đáng kinh ngạc đấy.

"Cháu có học qua, biết phân biệt vài cây thuốc đơn giản thôi" ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong lòng thực chất đã tự hào đến nhếch rễ lên trời. Thân là cây tinh theo Dược sư đại nhân từ lúc mới hóa hình, khả năng phân biệt cây thuốc và điều chế thuốc của cô có thể nói là đứng nhất nhì Tu chân giới. 

Chẳng qua nơi này linh khí mỏng manh, không thể luyện đan, nếu không cô đã biểu diễn luyện đan thần cấp để lấy ít tiền trang trải cuộc sống rồi. Mà nói đến linh khí, không biết ảo giác của cô hay sao, nhưng dạo gần đây mật độ linh khí có vẻ tăng lên, tuy chỉ có một ít nhưng cô vẫn nhạy cảm thấy được.

Thấy cô thất thần, thím Từ quơ quơ tay trước mắt "Cháu đang nghĩ gì mà mất tập trung vậy, thím nói nãy giờ cháu có nghe không đó."

"A, dạ, cháu...." Tử Yên ngượng ngùng, mím đôi môi hồng nhìn thím. Thế mà lại mất tập trung trước mặt người khác, cũng quá không lễ phép rồi.

Không thể không nói bản thể con người của cô rất xinh đẹp, dù sao cũng là yêu quái, so với người thường thì vẻ ngoài của cô nổi bật hơn hẳn. Đôi mắt cún to tròn, khóe mắt hơi hạ xuống trông cực kì ngoan ngoãn, làn da trắng hồng, đứng dưới nắng như miếng phản quan chói lòa, bởi lẽ cánh hoa của cô mang một màu hồng phớt ở ngọn nên môi cô cũng ửng đỏ tự nhiên, mọng nước như cây ăn quả chín tới. 

Cô đứng ở đó, nâng cặp mắt to, nhấp nháy hàng mi như đôi cánh bướm nhìn người khác, thật sự là vô tội đến tận cùng. Làm gì có ai có thể bắt lỗi một cây nhỏ đáng thương chứ. Ít nhất thím Từ không thể.

"Con đó, thím đang nói con đừng vào sâu trong rừng quá, nguy hiểm lắm. Có thú hoang đang sống ở đó đấy, ngay cả thợ săn cũng không dám vào sâu hơn, con xem đôi chân gầy này của con vào đó chạy được bao nhiêu đâu chứ?" thím bất đắc dĩ vỗ tay cô căn dặn.

Nghĩ nghĩ, thím nhíu mày đề nghị "Hay để thím dẫn cháu vào."

"Thôi ạ, cháu tự đi một mình được mà" nghe thế cô vội từ chối.

Thấy thím có vẻ không an tâm, cô lại an ủi "Thím ơi, cháu đi một mình được mà, cháu hứa sẽ đi ngoài bìa rừng thôi, không vào trong đâu. Thím xem, từ giờ cháu sẽ sống ở đây, phải tập làm quen chứ, đâu thể lần nào cũng nhờ người khác đi cùng cháu được."

"Đi mà thím, thật đó, tin cháu đi" có lẽ vì thái độ của thím với cô làm cô cảm nhận được phần tình cảm chân thật kia, nên bất giác cô cũng xem thím như trưởng bối trong nhà mà giở trò làm nũng.

Thấy cô kiên quyết, bà cũng đành thôi, nhưng vẫn không an tâm mà dặn dò "Được rồi vậy thím ở ngoài này chờ con, đi một lát rồi ra, đừng ham chơi quá kẻo lạc đấy."

Vội vâng dạ rồi chạy biến vào rừng, có lẽ đối với con người, rừng sâu là nguy hiểm, nhưng với cô, thì nó là cảm giác thân quen như quê nhà. Tìm được đến nơi của cây Tàng ô, Ngải cứu, cô vui vẻ hái hết chúng bỏ vào sọt trên lưng. Niềm vui thu hoạch cùng với môi trường thân quen khiến cô hạnh phúc đến mức ngân nga giai điệu nhỏ, chạy tung tăng trong khu rừng bạt ngàn.

Càng vào sâu, cây cối càng rậm rạp, chim và bướm cũng ít xuất hiện hơn, hầu như là không thấy bóng dáng của con vật nào ở xung quanh đây. Tử Yên nhìn quanh, cảm thấy hôm nay như thế là được rồi, thím Từ vẫn còn chờ cô ở ngoài, vẫn là nhanh chóng trở ra thì hơn.

Đột nhiên, cô cảm thấy có một ánh mắt đang theo dõi cô. Ánh mắt này áp bức không hề nhẹ, lạnh lẽo nhìn con mồi to gan dám xuất hiện trong địa bàn của nó. Nhíu mày nhìn quanh, cô cảnh giác nắm chặt con giao nhọn trong tay. Quá bất thường, mặc dù thân thể hiện tại của cô là nhân loại, nhưng sâu trong linh hồn, bản thể hoa Tulip thật sự vẫn tồn tại song song, không lí nào một con vật săn mồi bình thường lại khiến cô có cảm giác áp bức như vậy được.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play