Sang thu, ngoài chiếc bụng nhanh đói ra Tử Vân Tử phải đối mặt với chuyện khác nữa.
Đó chính là môn học cô ghét nhất, vừa khó lại vừa khó hiểu, mà đã khó hiểu sẽ sinh ra buồn ngủ.
Tiết trời đung đưa, cô gái nhỏ được đà gục xuống bàn học, cô mơ màng nhìn bóng người đối diện. Từ lờ mờ đến rõ ràng.
Trương Thời Khuynh nghiêm khắc chỉ vào câu đáp án, gọi một lần không được, gọi thêm lần nữa, lần thứ ba, ngay lúc này.
“Tử Vân Tử!”
Tử Vân Tử giật mình bật người ngồi dậy, cô nàng cười cười lấy lòng anh: “Em xin lỗi…cũng đâu phải tại em, thời tiết mát mẻ này làm ai cũng buồn ngủ hết”
Đúng là không biết cầu tiến, Tử Vân Tử nghĩ ra một lý do hoàn toàn không mấy chính đáng.
Trương Thời Khuynh không đùa với cô, nghiêm túc chỉ vào câu số 39, “Hành động khác xen vào dùng thì nào?”
Cô thiếu kiên nhẫn, nhìn qua loa rồi trả lời thẳng thừng không mảy may suy nghĩ: “Quá khứ tiếp diễn”
Trương Thời Khuynh bất lực: “Em…”
Tử Vân Tử cười hì hì, “Không đúng sao? Câu trước không phải anh nói hành động đang xảy ra thì hành động khác xen vào, cái xen vào dùng quá khứ tiếp diễn mà?”
“Em không nghe có phải không? Tôi nói…”
Tử Vân Tử sực nhớ ra, nhanh nhẹn cướp lời anh nói với mục đích sửa sai.
“À không phải, cái này không xảy ra trong quá khứ! Hiện tại thì hành động xen vào…thì chia…?”
Chia gì? Hoàn thành hay tương lai? Cái đoạn này cô ngủ mất rồi chứ nghe được cái gì?
Tử Vân Tử nhìn anh tìm viện trợ, “Chia gì?”
Sở Chính Thành ngồi trên giường mà không nhịn nổi cười, bật cười ha hả.
“Nhóc Tử, em học một mình luôn đi cho rồi? Thật không dạy nổi, em còn hỏi ngược lại rồi không biết ai mới là người dạy học nữa”
Tử Vân Tử liếc mắt lườm Sở Chính Thành, “Anh im đi, em không biết phải hỏi lại chứ bộ…”
Trương Thời Khuynh giảng hoà: “Được rồi nhìn vào đây, tôi nói lại lần nữa”
Tử Vân Tử nhìn Sở Chính Thành làu bàu: “Người ta không giống ai kia”
Sở Chính Thành đọc khẩu miệng của cô là đủ hiểu, “Em còn không biết xấu hổ, hai người cứ giảng đi giảng lại, học đi học lại mãi mãi luôn đi. Tôi xuống lấy ít đồ ăn”
Tiếng đóng cửa, thoáng chốc chỉ còn anh và cô trong phòng.
Giảng lại một lượt cô gái nhỏ mới chọn được đáp án đúng, tiếp thu cũng rất tốt.
Tử Vân Tử sang đến câu cuối cùng, Trương Thời Khuynh sửa lại đề bài nâng cấp độ khó.
Cô nhìn dòng chữ của anh mà không chớp mắt, một người hoàn hảo như Trương Thời Khuynh đến nét chữ cũng đẹp.
Cô nhớ Sở Chính Thành từng buộc miệng nói ở trường Trương Thời Khuynh được theo đuổi đến con số chục người luôn rồi. Nhưng anh chưa từng đoái hoài đến ai cả, ngay cả một người thích thầm cũng không có.
Tử Vân Tử thuận miệng hỏi một câu: “Anh có để ý ai không? Chẳng hạn như…anh thích bạn nữ có tính cách gì?”
Trương Thời Khuynh dừng bút, anh phân tâm tầm năm sáu giây gì đó mới viết tiếp đề bài.
Anh không trả lời là cô hiểu ngay, con người này không hứng thú với cái gì là y như rằng im như hến.
“Người này”
Trương Thời Khuynh tự dưng chỉ lên dòng chữ nho nhỏ anh vừa viết lên góc tờ đề.
Tử Vân Tử nhìn vào dòng chữ được viết in hoa: TVT
“Ăn thôi!”
Sở Chính Thành không đúng lúc mang đĩa hoa quả vào phòng, cắt ngang câu chuyện của hai người.
Ăn uống, học hành xong tất cả mới giải tán, nhà ai về nhà nấy.
Tử Vân Tử học bài xong đã khuya muộn, mắt nhắm muốn ngủ nhưng não cô thì không.
“TVT?”
Cô gái nhỏ mở điện thoại nhắn vào message: [TVT? Chẳng lẽ anh thích người hay khóc?]
TVT là icon khóc, không phải khóc thì là gì được, Tử Vân Tử đinh ninh chắc chắn trong lòng.
Trương Thời Khuynh tranh thủ không có khách, mở sách ra học hành một chút.
Vừa học được một lúc, nhận được tin nhắn dở khóc dở cười cô gửi tới, để lại dấu câu đã là thừa sức với anh.
Trương Thời Khuynh: [?]
Tử Vân Tử [Thôi bỏ đi]
Cô buồn ngủ, để lại icon chúc ngủ ngon.
Đoạn tin nhắn khiến Trương Thời Khuynh lắc đầu không thôi, cô nhóc này ngốc hơn anh nghĩ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT