Tử Vân Tử tan làm, việc đầu tiên cô làm đó chính là gọi điện thoại.
Không phải gọi cho Trương Thời Khuynh mà là Sở Chính Thành!
“Anh họ, anh tìm thấy căn hộ em đang kiếm chưa?”
Sở Chính Thành sở hữu một công ty bất động sản nên mấy việc tìm nhà Tử Vân Tử trực tiếp gặp anh để tư vấn.
Đầu bên kia tỏ ra vô cùng quan ngại: “Không chắc được, cũng sắp mà có thể là chưa”
Tử Vân Tử nhăn mặt, “Anh đang đùa với em à?”
Sở Chính Thành không hề nhún nhường gì, trực tiếp nói ra điểm bất tiện: “Tìm nhà ở thành phố đã khó rồi bây giờ em còn đòi hỏi phải gần công ty nữa?”
“Nhóc Tử, anh cảm thấy em đây là có lợi không biết hưởng. Căn hộ đang ở đắc địa thế mà lại bán, người ta mua lại ngay trong ngày giao bán đấy!”
Tử Vân Tử hừ một tiếng: “Anh không hiểu à? Cái tên Giản Tư Trình kia từng ở đó đấy! Em thấy chỉ thêm bẩn, em gãi đau cả mắt!”
Sở Chính Thành chậc một tiếng, “Vậy đợi một thời gian nữa đi, sắp có rồi”
Tử Vân Tử hài lòng cười tươi như hoa: “Cảm ơn oppa nha! Em sẽ nói tốt về anh thật nhiều với chị dâu thân yêu!”
Sở Chính Thành nổi da gà da vịt khắp người, “Kinh quá! Cúp máy đây!”
Nếu không tìm nhà nhanh, mỗi ngày cô phải đi đi về về, mỗi lần như thế mất một giờ để lái xe.
Tử Vân Tử lái xe được một đoạn đường, tiện tay ấn gọi trên màn hình ô tô.
Trương Thời Khuynh vẫn vậy, không bắt máy của cô.
Đã một ngày, anh chưa hề nhắn tin hay gọi điện cho cô như lời hứa.
“Anh là cờ đỏ thật sao hả? Đồ tồi!”
Cô nhất thời nói trong cơn giận. Một lúc sau lại đau lòng, anh hứa rằng ngày đều gọi điện hỏi thăm là giả hay sao? Đã qua một ngày rồi, Trương Thời Khuynh chưa hề hồi âm.
…
“Tử Tử dậy mau! Đi chợ mua đồ giúp mẹ!”
Được một ngày cuối tuần nghỉ làm, Tử Vân Tử đã lên lịch ngủ nướng của mình vậy mà mẫu hậu đại nhân đã gọi cô tỉnh lúc 7 giờ sáng.
Cô nằm cố thêm vài phút, Trần Vỹ gõ cửa giục giã thêm mấy lần nữa: “Lại nằm cố phải không?”
Tử Vân Tử mơ màng nói vọng ra ngoài: “Làm sao mẹ biết hay vậy ạ?”
Trần Vỹ hừ một tiếng, “Tôi còn sinh cô ra, làm mẹ của cô được cơ mà? Cô làm sao có thể qua mặt được bà già này?”
“Con gái ngủ nướng bao giờ mới lấy được chồng? Bạn trai con vẫn chịu được à?”
Tử Vân Tử khóc không ra nước mắt: “Mẹ à! Con đi là được chứ gì? Mẹ có thể bớt nói xấu con gái được không, thật là…”
Bạn trai ư? Trương Thời Khuynh cả tuần nay không nhắn nổi cho cô một dòng tin nhắn nói gì đến gọi điện?
Có bạn trai nào ngó lơ bạn gái những một tuần không? Cô tủi thân khóc đến sưng cả mắt. Yêu đương sao khổ sở thế này cơ chứ? Hạnh phúc, vui vẻ đi đâu hết rồi không biết!
Tử Vân Tử bỏ cặp thìa inox trong tủ lạnh úp ngược lên mắt cho bớt xưng.
Cô sửa soạn một chút rồi ra ngoài đi chợ giúp mẹ.
Trước khi đi cô cầm theo mẩu giấy kín chữ viết những đồ cần mua, tiện thể hỏi bà một câu: “Mẹ cần mua nhiều vậy ạ?”
Trần Vỹ lườm nguýt cô một cái, “Không phải tôi phải nuôi thêm một con chuột hay ngặm nhắm như cô sao?”
Tử Vân Tử cười hì hì, day tay Trần Vỹ: “Mẹ này, sao lại gọi con là chuột chứ? Mẹ yên tâm! Con sắp tìm được nhà rồi, tiền ăn con vẫn trả mẹ đều đều cơ mà? Hay con biếu ba mẹ thêm một khoản nữa mua đồ nhé?”
Trần Vỹ nhéo tay cô, “Chỉ nịnh là giỏi! Cô giữ lấy mà tiêu, chúng tôi có tiêu nhiều đến mức đấy đâu. Bạn trai cũng chưa chịu dắt về?”
Tử Vân Tử khóc khan, “Mẹ à! Sao hở ra mẹ lại nói bạn trai bạn trai vậy? Con gái mẹ còn chưa đủ sao?”
“Tôi chê cô được chưa?”
Tử Vân Tử hầm hừ đổi chủ đề: “Ba con lại đi bắt cá với các bác hàng xóm hả mẹ?”
Trần Vỹ thở dài, “Ừ già cả rồi mà ham mấy cái đấy ghê cơ”
Tử Vân Tử bĩu môi, “Già đâu mà già, ba cả mẹ còn trẻ chán. Thôi con đi nha mẹ!”
Cô gái nhỏ lon ton trong chiếc áo len rộng với quần đùi qua đầu gối thêm đôi tất, đôi giày phù hợp với tiết trời đầu xuân.
Cây hoa sữa gần nhà đương xanh lá, đưng đưa cùng nắng mỏng, ánh xuân ấm áp.
Người con trai đứng dưới bóng cây, vô tình cơn gió thổi qua, lấn lướt sang nhịp tim đã lệch lạc của Tử Vân Tử.
Trương Thời Khuynh hơi nghiêng đầu nhìn Tử Vân Tử đang đứng bên kia đường, anh giang rộng tay đợi cô chạy đến ôm mình.
Tử Vân Tử hỗn loạn, vô thức chạy tới. Cô không biết hỏi anh thế nào trước tiên: Tại sao anh ở đây? Vì sao biến mất rồi xuất hiện như chẳng có gì xảy ra?
Cô rơi nước mắt, không biết vì oan ức hay xúc động mà chạy vù đến trút giận qua từng cái đánh yếu ớt lên người Trương Thời Khuynh.
“…”
Cũng là chạy đến nhưng không phải cái ôm như Trương Thời Khuynh anh tưởng tượng mà là những cái đánh không hề thương tiếc của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT