Đêm, 11 giờ.

Tử Vân Tử mở cửa phòng, rón rén từng bước chân, cẩn thận không phát ra một thứ âm thanh nào.

Cô nhìn qua phòng Trương Thời Khuynh cách một cánh cửa đã đóng, an tâm đến phòng bếp pha một ít cacao mới mua ban chiều.

Thời tiết 7 độ C, trong nhà ấm áp nhờ máy sưởi Tử Vân Tử mặc chiếc áo len rộng thùng thình chạm đầu gối, đôi chân trắng để lộ với đôi tất dài đến cổ chân

Cô không mang dép trong nhà vì sợ phát ra tiếng động. Muỗng con xoay đều theo hình tròn, cô hớp một ngụm, mở điện thoại gọi điện.

Đầu bên kia ấn nghe đã là cuộc thứ 3 của Tử Vân Tử.

Việt Nam 3 giờ sáng, đầu bên kia nghe giọng đã rất buồn ngủ, lâu lâu ngáp một lần.

“Nhóc Tử, đêm nay huỷ kèo đi?”

Người rủ cô thức thâu đêm, dậy vào giờ này lại nói huỷ kèo?

Sở Chính Thành bên này để nghiêng điện thoại trên vai, hai tay bận bịu kéo chăn cho hai mẹ con Dương La Kỳ.

“Chị dâu em vừa ngủ rồi, anh mày không muốn đánh thức cô ấy”

Cô rời giường vào giờ này là vì có hai người gọi điện nói chuyện, bây giờ hình như có người không giữ lời rồi?

Tử Vân Tử nhìn xuống bàn chân, nói nhỏ vào điện thoại: “Vậy em cúp máy đây”

Sở Chính Thành ra khỏi phòng, âm lượng cũng lớn hơn: “Nếu em còn thức thì quay lại trận đấu đi? Kỳ Kỳ muốn xem”

Lý do hai người bày hẹn này là vì trận thi đấu được quay trực tiếp. Dương Lãm có cuộc thi đấu bóng rổ vào 5 giờ chiều ở Mỹ.

Ba người hứa hẹn đợi đến giờ này chủ yếu để xem trận thi đấu trực tiếp của Dương Lãm, nhân tiện chuyện trò tránh buồn ngủ.

Tử Vân Tử không chắc bản thân có thể tỉnh táo đến khi kết thúc trận đấu hay không, cô nghĩ mình sẽ thiếp đi lúc nào cũng nên.

“Tại sao anh không quay?”

“Tại sao hả? Tại vì anh mày phải nằm cạnh sưởi ấm cho bã xã rồi”

Tử Vân Tử bĩu môi, khuya khoắt vẫn phải nghe mấy câu cẩu huyết bên nhà kia đúng là phát sến, tỉnh cả ngủ.

“Em tắt đây? Từ lúc hai người cưới xong em chỉ thấy buồn nôn, quá là sến sẩm!”

Sở Chính Thành cười gợi đòn xong rồi tắt máy, chui vào chăn ôm vợ ngủ.

Dương La Kỳ phát hiện động tĩnh từ sau lưng, bất bình phản ứng: “Lạnh!”

Sở Chính Thành vừa ra ngoài, tay anh lạnh buốt không cẩn thận lẻn vào trong lớp áo mỏng của Dương La Kỳ làm cô rùng cả mình.

“Xin lỗi bà xã, em lạnh lắm hả?”

Dương La Kỳ đang buồn ngủ, cô à ừ cho xong chuyện.

Chẳng biết từ bao giờ Sở Chính Thành lại có cái tật cho tay vào áo Dương La Kỳ lúc đi ngủ. Có lần còn làm nhột cô không cho cô ngủ.

Chẳng hạn như lúc này.

Sở Chính Thành liếm môi, cười sở khanh: “Kỳ em tỉnh chưa?”

Dương La Kỳ cọc cằn véo vào tay anh không một chút lưu tình: “Anh chán sống rồi à? Để yên để em ngủ! Lùng bùng cái chăn, phát lạnh!

Sở Chính Thành mơn trớn khắp dọc cơ thể Dương La Kỳ, gian manh dụ dỗ: “Anh có một cách làm ấm ngay lập tức, có muốn thử không bà xã?”

Dương La Kỳ co người, bị anh xoa nắn trong lớp áo đâm ra mẫn cảm. Cô tức đến đỏ mặt, đánh mấy cái vào tay anh.

“Bỏ ra, ấm của anh làm con dậy mất”

Sở Chính Thành cởi áo, cố định cô dưới thân, thều thào: “Vậy thì nhỏ tiếng một chút, vợ à”

Dương La Kỳ vùng vẫy nói trong vô vọng: “A…em không muốn!!!”

Bên này Tử Vân Tử giải quyết xong cốc cacao nóng hổi mới ra phòng khách.

Hành động mở ti vi của cô đột nhiên khựng lại, bóng người bên ngoài ban công làm cô muốn đứng tim.

Tử Vân Tử vừa hết giật mình, Trương Thời Khuynh quay người nhìn vào trong, phát hiện ra cô đang đứng nhìn anh.

Ánh sáng bên ngoài ban công cuốn theo điếu thuốc vừa dập tắt của anh.

Trương Thời Khuynh đóng cửa kính, vào trong này với cô.

Đèn bật sáng, lời anh văng vẳng trong đêm trầm ấm đến lạ.

“Sao chưa ngủ?”

Khoảng cách giữa hai người chỉ cách một chiếc bàn, cô có thể ngửi ra mùi nhàn nhạt của thuốc lá.

Lần đầu tiên Tử Vân Tử thấy anh hút thuốc, càng chưa nghĩ đến anh biết hút thuốc. Đúng là vừa mới biết…

Tử Vân Tử chậm chạp trả lời: “Em muốn xem ti vi”

Trương Thời Khuynh hơi gật đầu, đến chỗ ti vi cắm dây điện giúp cô.

“Mở được rồi, muốn xem gì à?”

Tử Vân Tử lười trả lời, hiện tại cô muốn hỏi anh hơn là nghe anh hỏi.

“Anh hút thuốc từ bao giờ thế? Chẳng tốt chút nào, nên bỏ”

Trương Thời Khuynh không muốn nhắc lại nhiều, anh đáp lại câu nói ấy của cô bằng tiếng ừ.

“Thức đêm cũng không tốt, sau này ngủ sớm một chút”

Trương Thời Khuynh thức khuya thì được thôi hay sao? Còn khuyên cô trong khi bản thân thì ngược lại.

Đêm muộn Tử Vân Tử lười nói lý lẽ cả anh. Cô mở ti vi, sẵn tiện nói lý do.

“Hôm nay Dương Lãm thi đấu, là trận đấu trực tiếp nên em mới thức để xem”

Trương Thời Khuynh ngồi bên cạnh cô, mắt hướng lên ti vi rồi quay sang nhìn cô: “Tôi chưa buồn ngủ, cùng xem đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play