“Sao lại bỏ kính ngữ?”

Trương Thời Khuynh vẫn là không thể im lặng, cô nhóc này lại tự nhiên nói chống không.

“Bạn bè với nhau, dùng kính ngữ làm gì chứ? Em thấy chúng ta rất thân nha”

Trương Thời Khuynh nhướng mày hỏi:”Ví dụ như?”

Tử Vân Tử suy nghĩ rất nhanh, trả lời:”Thì bảo vệ nhau, giúp đỡ nhau, kèm học, cùng đi chơi, nói chuyện,…”

Mỗi việc làm ứng với một ngón tay, bàn tay đầy năm ngón của cô lần lượt gập hết lại.

“Như vậy không phải là bạn bè thì có thể là gì?”

Trương Thời Khuynh chưa từng có bạn thật sự. Khi trước, anh từng là đại thiếu gia tài phiệt nhà họ Trương, bạn bè có rất nhiều. Cho đến khi gia đình gặp khó khăn, cơ nghiệp sụp đổ ngay cả một người bạn cũng từ chối nhận anh là người quen.

Khoảng thời gian ấy, anh đã rất cần một người ở bên có thể động viên nhưng cái danh nghĩa ‘bạn bè’ đâu mất rồi?

“Bạn? Trương Thời Khuynh chúng ta là bạn ư? Không phải đâu…tôi tắt máy đây!”

“Tôi bận lắm. Sau này đừng gọi cho tôi nữa”

“Cậu hiểu lầm rồi. Chúng ta đừng nói từ bạn ở đây, đừng làm phiền tôi!”

“Đúng là chúng ta là bạn nhưng bây giờ không phải…cậu biết đó ba mẹ tôi không thích cậu”

Thậm chí có người còn chặn số, không thèm nghe cuộc gọi đến của Trương Thời Khuynh.

Họ chơi với anh chỉ vì tiền, không có tiền nữa thì chơi với nhau để làm cái gì?

Bạn bè là gì? Anh không biết!

Hoàn cảnh tạo tính cách. Một Trương Thời Khuynh vui vẻ bị cướp đi thế đấy!

Khi chuyển đến đây, Trương Thời Khuynh anh chẳng có gì. Và một Tử Vân Tử chẳng hề biết về anh lại có thể chào hỏi, cổ vũ thậm chí muốn kết bạn với anh. Cô mang niềm vui, sự tích cực đến để anh phát hiện ra rằng: Cuộc sống có thể tươi đẹp hơn thế!

Tử Vân Tử không biết bản thân đã nói gì sai mà nhận lại ánh nhìn cùng sự trầm tư của Trương Thời Khuynh.

Cô gái nhỏ mất kiên nhẫn hỏi: “Sao cứ nhìn em thế?”

Cô chột dạ che mặt, cố tình để ngón tay hở một bên mắt, tò mò quan sát.

Khoé môi Trương Thời Khuynh không nhịn được mà cong lên.

Tử Vân Tử sợ nhìn lầm, bỏ tay xuống kiểm tra. Nụ cười trên môi anh thu hồi từ lúc nào, cô gái nhỏ có chút thất vọng.

“Anh vừa cười à?”

Trương Thời Khuynh lắc đầu, đáp lại cái bằng cách xoa đầu cô.

Anh thu tay đút vào túi quần, quay mặt về phía sân khấu, vở kịch hài vừa mới kết thúc.

Lần này anh chạm lên đầu cô rất nhẹ nhàng, Tử Vân Tử không phải buộc lại. Cô gái nhỏ mau chóng hành động, cô đứng trước mặt anh.

Cô vô cớ quay sang bực bội, tính che tầm nhìn của Trương Thời Khuynh nhưng cô chỉ như thỏ con nhảy lên nhảy xuống chẳng thể chống lại hổ dữ.

“Rõ ràng là có!”

Trương Thời Khuynh chưa rời mắt trên sân khấu, miệng thì nói không.

Tử Vân Tử không tin, khen ngợi: “Cười đẹp như thế thì phải cười nhiều ”, cô hắng giọng không muốn bác bỏ: “…em muốn nhìn”

Không biết Tử Vân Tử có thể lấy cái mạnh dạn ấy ở đâu hay cô luôn nói lời mềm dẻo, dễ nghe như vậy?

Trương Thời Khuynh rũ mắt nhìn, cô gái nhỏ bây giờ mới cảnh giác nguy hiểm. Cô đứng ra chỗ cũ, tỏ ra bình thản như chưa nói gì.

Anh nheo mắt, tường tận hỏi: “Em…ai em cũng nói chuyện vậy?”

Tử Vân Tử không giả ngốc nữa, rất thành thực nói: “Em nói thế với mình anh không được à?”

Cô nhóc này sao mà sơ hở lại thả thính anh cho được? Mấy cái này nhanh miệng còn khi đụng vào mấy câu tiếng anh mới để khó một tí là im thin thít.

Trương Thời Khuynh không thuận mắt tính gõ vào đầu Tử Vân Tử một cái, cô đã nhanh tay ôm đầu muốn thương lượng với anh: “Sau này không làm khó anh nữa”

“Thật?”

Tử Vân Tử nhăn nhó, nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.

“Em không biết”

“Em…”, Trương Thời Khuynh tha cho cô thu tay về, vẫn là xoa đầu cô dễ hơn.

Tử Vân Tử phồng má, né ra một bên.

“Anh tự dưng xoa đầu em suốt vậy?”

“Giống chó con, cũng ngoan”

Hả?

Trương Thời Khuynh cũng biết chọc tức người khác ư? Cái này cô đã tiếp thu được nhưng không thê tha thứ!

Cô gái nhỏ đá một cái vào đầu gối anh cho cách trả đũa.

Trương Thời Khuynh chẳng tỏ ra đau đớn gì khiến Tử Vân Tử thêm buồn bực.

“Anh không đau à?”

Trương Thời Khuynh không giấu giếm, đáp: “Đau”

Gì vậy chứ? Cái cách chết tiệt gì thế này? Anh nói đau như mong muốn của cô thể mà chẳng vui vẻ gì. Thà anh nói không đau cho cô đỡ hiếu thắng.

“Tử Tử!”

Nhóm Dương La Kỳ gồm 4 người đầy đủ cả.

Sở Chính Thành than thở: “Anh mày đi cất xe một lát mà chẳng thèm đợi, hai đứa chơi trò hẹn hò riêng à?”

Tử Vân Tử lập tức chối bỏ: “Không có nha, tụi em bị đẩy đi chứ bộ”

“Đàn anh cũng chịu được tính đôi Tử nữa sao? Em khổ sở với cậu ta thế nào mà anh con bâu vào”

Tử Vân Tử nổi cáu chuẩn bị cho cậu ta ăn đòn.

“Cậu sắp xuống chầu Diêm Vương rồi, nghe chưa!”

Dương Lãm nhanh chân núp sau lưng Chu Lăng Vận kêu cứu.

“Cứu em!”

Tử Vân Tử dụ dẫn Dương Lãm bước ra nhưng đều thất bại.

Hết quay phải lại quay trái làm Chu Lăng Vận đến chóng mặt, cô dặm chân tại chỗ.

“Hai đứa mau dừng lại!”

Chu Lăng Vận hét lớn gây sự chú ý, hai con người tự động nghe theo. Đây là sức mạnh gì chứ? Quản được hai con người họ…hình như đây là lần đầu nghe được chuyện này.

“Mau bắt tay làm hoà!”

Chu Lăng Vận nói thật ư? Đâu phải vừa đấu đá hay gì mà bắt tay làm hoà? Vừa giao lưu cái gì hay sao?

“Chu Lăng Vận, chị…”

Chu Lăng Vận nghiêm túc làm cậu ta cứng họng.

“Tôi nói làm hoà!”

Hai đứa trẻ nghe lời bắt tay làm hoà.

Cả mấy con người không nhịn được mà cười ầm lên.

Sở Chính Thành chậc chậc mấy cái.

“Chu Lăng Vận, em rất biết xử lý đám nhóc này nha”

Dương La Kỳ đồng tình: “Em thấy đàn chị xứng đáng là xứ giả hoà bình!”

Tiếng cười không thể thiếu kèm sau đó.

Nếu phải hỏi tâm trạng Tử Vân Tử thế nào, cô sẽ nói rất vui…chưa đủ!

Phải là mãn nguyện!

Trang nhật kí ngày hôm đó cô chỉ viết ra tên của mọi người. Chỉ là cái tên nhưng đủ để kể lại những chuyện ngày hôm nay.

Trương Thời Khuynh anh biết được câu trả lời rồi…

Bạn bè là những lần gặp gỡ, đơn giản bước vào cuộc đời ta, tạo ra tiếng cười.

Đó là tình bạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play