“Nghe nói thầy hiệu trưởng trường Bắc Tiêu và cô hiệu trưởng trường Nam Tiêu là người yêu cũ của nhau, tin này thú vị lắm đúng không đàn anh?”

Tử Vân Tử chống cằm liếc nhìn Trương Thời Khuynh, anh một chút hứng thú cũng không có.

Mới đầu cô còn chăm chú học lý thuyết, thực hành trả lời được vài câu cô lại đánh trống lảng, ngồi luyên thuyên.

Trương Thời Khuynh chưa một giây sao nhãng cho dù câu chuyện của cô có hấp dẫn đến đâu.

Anh chỉ vào trang sách, nghiêm túc hỏi lại lần nữa: “Câu 5?”

Tử Vân Tử cứng đầu gục xuống bàn, cô gái nhỏ liên tục nói những lời buồn chán: “Em không học nữa đâu. Tiếng Anh khó quá!”

Cảm giác giống như Trương Thời Khuynh là phụ huynh đang dạy một đứa trẻ liên tục làm sai mấy phép cộng cơ bản tính ra kết quả dưới mười. Mất kiên nhẫn hơn nữa là cô không chịu tiếp thu, lặp đi lặp lại cô vẫn không chịu nhớ.

Sở Chính Thành ngồi chơi game trên giường. Vốn rất tập trung thế mà khi nghe Tử Vân Tử than vãn tự dưng thấy đồng cảm cho Trương Thời Khuynh.

“Nhóc Tử, lúc nãy còn hào hứng thế nào bây giờ lại như vậy? Chẳng kiên nhẫn chút nào”

Tử Vân Tử hào hứng là bởi được Trương Thời Khuynh dạy. Lời anh giảng cô đều tiếp thu chỉ là phần bài tập không hiểu sao cô lại thấy khang khác. Không hề giống một chút nào!

Ngay từ đầu nếu đã không có cảm hứng thì kể cả có dễ cũng chẳng thể làm tốt. Tiếng Anh rất khó với cô nên sinh ra chán nản, rất dễ bỏ cuộc.

“Thế này đi, nếu em có tiến bộ tôi cho em một ước nguyện…”

Cmn!

Ước nguyện? Trương Thời Khuynh là đang dấn thân làm phụ huynh, coi cô là trẻ lên ba luôn rồi à?

Mấy cái tẻ nhạt ấy Tử Vân Tử cũng tin thì Sở Chính Thành anh đập đầu xuống…

Tử Vân Tử ngóc đầu dậy, cô gái nhỏ phấn trấn lạ thường.

“Thật ạ? Vậy em sẽ học thật tốt…câu 5 khoanh C?”

Mẹ nó chứ?

Cô tin thật sao? Kiểu như nhắm mắt lại cầu nguyện hay là thực hiện theo yêu cầu. Nhạt nhẽo thế mà cô cũng lấy làm động lực?

Điên thật rồi!

Bộp bộp.

Sở Chính Thành đập đầu xuống giường, bên trên có tấm đệm nên không bị ảnh hưởng nhiều. Thật may anh chỉ nghĩ đến đập đầu xuống, xuống đâu thì chưa nghĩ đến.

“Anh họ, không được làm phiền em học”

Tử Vân Tử ngăn hành động gây mất trật tự của Sở Chính Thành.

Haha, đùa thật chứ…

Sở Chính Thành hình như coi thường Trương Thời Khuynh lại đi tâng bốc cái tính ương bướng của Tử Vân Tử quá rồi.

Tất cả đều có cách chỉ là có tìm thấy hay không?

Nếu Tử Vân Tử không tự tạo cảm hứng để học tốt hơn thì Trương Thời Khuynh anh phải ra tay thôi!

Chỉ là Tử Vân Tử đơn thuần, không đòi hỏi nhiều. Chỉ cần Trương Thời Khuynh đối đáp, việc còn lại cô sẽ chấp nhận!

Thời gian tạo thói quen.

Mỗi ngày đều đặn, thường trực xảy ra.

Buổi sáng Tử Vân Tử đi học cùng chị em nhà Dương bây giờ có thêm một người nữa Chu Lăng Vận, cũng rất thường xuyên đi về cùng nhau vì tất cả cùng chung đường về.

Buổi chiều học ở trường có 2 tiếng rưỡi, một giờ chiều vào lớp, ba rưỡi đã về. Tử Vân Tử về trước cùng Dương La Kỳ còn Dương Lãm với Chu Lăng Vận ở lại tập bóng.

Tử Vân Tử chiều đi học về soạn sách cho buổi học thêm còn đặc biệt học thuộc từ vựng Trương Thời Khuynh giao cho cô rồi mới đi.

Buổi tối tan học không hề có buổi hẹn trước 4 người lại tụ tập ở cửa hàng tiện lợi. Đến 7 rưỡi, hai cô gái lững thững ra về. Cũng bởi câu ‘châm ngôn’ của ba mẹ: “Ăn xong về luôn” của ba mẹ nên cùng lắm hai người ngồi đến tám giờ là phải về.

Tối về đến nhà phải hoàn thiện bài tập của các môn nên cuộc nói chuyện của họ chủ yếu là những lúc đi học.

Cảm tưởng vừa đi học đầu tháng 9 mới đây thôi, thế mà một tháng nữa sắp trôi qua rồi.

Tử Vân Tử xé lịch đón ngày mới, chủ nhật ngày 29 tháng 9 dương lịch, ở giữa có dòng chữ màu đỏ: Tết trung thu.

15 tháng 8 âm lịch, Trung thu mọi năm đã đủ huyên náo năm nay đặc biệt trùng ngày tổ chức hội làng.

Sân đình rộng, có thể chứa hàng trăm người người mà không sợ thiếu khoảng cách hay phải chen chúc. Từ sáng sớm ở đây đã bị lấp đầy bởi sân khấu chính diện, tiếng nhạc, lều cắm trại, hoà quyện tạo muôn vàn dải màu sắc, thanh âm.

Đến tối chắc chắn còn đẹp hơn khi giờ ấy dành cho những tiết mục đặc sắc với ánh đèn đủ màu sắc, hàng quán trên những chiếc xe đẩy kéo hay ánh sáng rực rỡ trang trí lên những túp lều bằng vải - điểm nhấn không thể thiếu trong đêm trung thu.

Tất cả tạo nên một lễ hội độc đáo!

Nhưng mà Tử Vân Tử cô lại chẳng còn mong đợi đến nữa.

Tối qua cô mời Trương Thời Khuynh đến chơi nhưng quên mất công việc của anh làm vào ca tối nên không thể đi.

Đã thế còn rơi vào chủ nhật, Tử Vân Tử và Dương La Kỳ được nghỉ cả học thêm, cô chẳng thể lấy cớ gì mà gặp Trương Thời Khuynh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play