Minh Hạo chở Sam ngồi sau phóng ra khỏi căn biệt thự đi xuống núi, ngồi phía sau Sam bám vào người Minh Hạo ngắm nhìn cảnh vật từ trên cao xuống thành phố, từ con dốc thoai thoải có thể nhìn thấy thành phố nhỏ bé phía dưới lấp lánh những ánh đèn đẹp vô cùng, gió mát thổi qua cổ gáy làm những lọn tóc tơ bay bay, Sam mở kính chắn gió trước mặt ra để tận hưởng không khí mát mẻ, Minh Hạo trầm tư nhìn phía trước. Hai người cứ đi chậm dãi như vậy đến khi dừng lại tại ngã tư đèn đỏ. Sam ngước nhìn lên đếm số đang lùi thì từ phía sau vụt lên dừng lại ngang hàng với xe Minh Hạo, một bàn tay đưa ra vẫy gây chú ý với Minh Hạo, Minh Hạo nhìn theo người gọi mình, cậu ta kéo mũ lên để lộ ra gương mặt tuấn tú không kém, hất cằm ra hiệu, Minh Hạo như hiểu ý tay bắt đầu rồ ga, nghiêng đầu ra với Sam:

- Bám chắc vào!

- Hả?

- Bám chắc vào!

- Hả cái gì cơ?

Minh Hạo bày ra bộ mặt nản không còn muốn nói thêm, trực tiếp quay lại nhìn Sam, Sam cũng nhìn lại Minh Hạo ngơ ngác, thấy mũ Sam đang mở kính thì anh đưa tay kéo cái rụp kính xuống làm Sam giật mình. Phía bên cạnh cậu thanh niên kia thấy vậy thì bật cười. Minh Hạo quay lại kéo nốt hai tay Sam lại ôm lấy bụng mình rồi quay lại ra hiệu cho cậu thanh niên, cậu ta liếc nhìn lên đèn báo hiệu chuẩn bị về xanh thì cũng kéo mũ xuống rồ tay ga. Đèn xe vừa chuyển xanh thì từ phía sau vọt lên thêm ba chiếc xe nữa, một chiếc đi đầu còn lượn một đường khiêu khích trước mặt. Xe Minh Hạo cùng chiếc xe bên cạnh phóng lên theo làm Sam giật mình mũ cứng đập cốp vào mũ Minh Hạo làm anh ta dúi đầu vào phía trước, Minh Hạo khẽ liếc mắt ra sau. Bàn tay Sam bám chặt hơn vào áo Minh Hạo.

Sam nhìn ra phía trước đoàn xe đang đuổi nhau xuýt xoa, toàn là xe mô tô phân khối cao hàng xịn, xe màu đen, màu xanh, màu đỏ, màu trắng dàn một hàng phóng đi dưới ánh đèn đường.

Đến đêm muộn về, mở cửa căn phòng tối đen, bàn tay với lấy nút công tắc bật tách lên một tiếng ánh đèn bật sáng, Minh Hạo bước vào trước theo sau là Sam vừa đi theo vừa nhìn quanh khắp căn phòng, một căn phòng lớn khá rộng màu trắng hiện đại.

Minh Hạo đi thẳng vào phòng trong rồi quay ra với chiếc chăn mỏng đặt trên bộ ghế sô pha. Sam nhìn theo chiếc chăn đặt trên ghế rồi nhìn Minh Hạo. Hai người trong một khoảnh khắc đứng nhìn nhau. Minh Hạo chỉ tay lên chiếc chăn, trong giọng nói có chút ngại ngùng:

- Tối nay ngủ ở đây nhé.

Sam khẽ gật gật đầu, Minh Hạo quay đi vào phòng của mình, chỉ còn Sam ở lại đi quanh căn phòng nhìn quanh, trên bức tường là bức ảnh lớn của Minh Hạo và một người phụ nữ lớn tuổi nhưng rất đẹp và trẻ, gương mặt người phụ nữ tràn đầy nét phúc hậu, đứng bênh cạnh là Minh Hạo gương mặt đầy sự hạnh phúc.

Sam đi tắt đèn rồi nằm xuống ghế sô pha mở điện thoại ra là một hàng dài cuộc gọi nhỡ của chị Trần, Sam nhắn lại tin cho chị xong đắp chăn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Minh Hạo vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy Sam dậy từ trước đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Minh Hạo ngạc nhiên nhìn lên bàn ăn toàn những món ăn lạ lẫm, mặc dù ở Trung du học đã một thời gian nhưng Sam vẫn chỉ có thể nấu các món ăn Việt, Sam nhìn thấy Minh Hạo liền nở một nụ cười tươi gọi:

- Lại đây ăn thử xem có hợp khẩu vị không?

Minh Hạo ngơ ngác nhìn Sam rồi tiến lại bàn ăn kéo ghế ngồi xuống. Sam nói tiếp:

- Hôm qua tôi đã nói chuyện với chị Trần rồi, ngày hôm nay chỉ cần ở nhà đọc kịch bản thôi.

Minh Hạo nghe nhưng không nói gì, lạ lùng nhìn món ăn trước mặt, cầm lấy thìa lên múc một muỗng trong chiếc bát đưa lên miệng ăn thử, biểu cảm sau muỗng đầu cũng không tệ, lại múc thêm vài muỗng lên ăn tiếp. Sam nhìn vẻ mặt Minh Hạo mong chờ phản hồi.

- Sao? Mùi vị không tệ chứ?

Minh Hạo ngước lên nhìn Sam hỏi:

- Món ăn này tên là gì vậy?

- Sao vậy? Không ngon sao?

- Không, rất ngon. - Minh Hạo gật đầu thừa nhận, nét mặt trở nên thoải mái hơn.

Lúc này Sam tỏ ra vui vẻ hơn thấy rõ, nở một nụ cười tít mắt trả lời:

- Đây là súp gà nấm, nấu kiểu của Việt Nam.

Trong một khoảng khắc, Minh Hạo thấy nụ cười tít mắt của Sam thật sự dễ thương, anh cũng bất giác bật cười theo. Sam nói tiếp:

- Nhưng tôi biết người Trung Quốc ăn khá cay nên đã cho thêm một chút ớt, chứ người Việt Nam bình thường sẽ không ăn cay quá như vậy.

Sam quay người lấy thêm từ bếp ra bánh mì đã chuẩn bị sẵn trong bếp đặt lên mặt bàn:

- Ăn thêm kèm bánh mì cũng rất ngon.

Minh Hạo vừa ăn vừa nhìn theo bộ dạng chu đáo của Sam:

- Ngồi xuống ăn cùng nhau luôn đi.

Sam hơi bất ngờ vì vốn định ăn sau khi Minh Hạo đã ăn xong, nét mặt cô bỗng trở nên vui vẻ hơn đi múc trong nồi ra thêm bát nữa bưng lại ngồi trước mặt Minh Hạo. Cả hai người vui vẻ cùng nhau dùng bữa sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play