Cao thủ trà xanh

Phần I


1 năm


1.

Chín giờ sáng, tại Tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Long Bá.

Sự xuất hiện của Cố An Lâm giống như một hòn đá ném vào một mặt hồ tĩnh lặng, nhân viên nghiêm túc đứng dọc hai hàng đón chào Cố tổng.

Như thường lệ, tôi đi sau anh ta hai bước về bên phải, hơi cúi đầu xuống và cố gắng giảm thiểu tối đa tiếng giày cao gót chạm đất.

Là cánh tay phải của Cố An Lâm, giày cao gót và váy sẽ nhắc nhở tôi rằng tôi vẫn là phụ nữ. Tôi phải cố gắng hết sức để khiến anh ta bỏ qua giới tính của mình, bởi vì vị Cố tổng này không thích chạm vào phụ nữ khác ngoại trừ lúc trên giường với người tình.

Tôi là nữ trợ lý đầu tiên của anh ta và đã cố gắng giữ vai trò này trong hai năm, đó không phải là điều dễ dàng. Tất nhiên, lý do chính mà tôi nhận được công việc này là vì tôi đã cứu được người yêu của anh ta.

Cố An Lâm đang đi, đột nhiên giơ tay mà không quay đầu lại. Tôi nhanh chóng bước lên phía trước và hỏi một cách kính trọng: "Cố tổng dặn dò gì ạ?"

Vói giọng điệu dịu dàng hơn trước rất nhiều, anh ta ra lệnh: "Đặt một cái bánh pudding dâu tây, chuyển đến văn phòng của tôi vào trưa nay."

Có vẻ như tối qua anh ta đã có một đêm  vui vẻ với Tống Vũ Vi, vì vậy nếu sáng nay giám đốc Lưu đến báo cáo sẽ không còn bị khiển trách đến đỏ mặt nữa, báo cáo của anh ta đã bị sửa đi sửa lại bốn lần rồi.

Anh ta cũng thật đáng thương, mỗi lần Cố tổng và Tống Vũ Vi cãi nhau, tâm tình không tốt, Cố tổng đều sẽ vì giận cá mà c.h.é.m nhân viên.

"Vâng." Trong đầu tôi phân tâm và thông cảm với Giám đốc Lưu nhưng vẫn kịp thời phản ứng với mệnh lệnh của Cố An Lâm. Sẵn dịp, tôi cũng dựa trên suy luận mà hỏi: "Cố tổng có muốn thêm một cái bánh Mifuyu vị matcha Millefeuille Hokkaido không? Hai hôm trước, tôi nghe cô Tống nói thích ăn loại này”.

Cố An Lâm bước vào văn phòng và ngồi xuống, bật máy tính rồi gật đầu nhẹ với tôi để bày tỏ sự hài lòng của anh ta: "Cứ chuẩn bị theo sở thích của Vũ Vi."

Tôi chuẩn bị rời văn phòng thì anh ta lại giao thêm một nhiệm vụ: "Chuyển năm mươi vạn tệ vào tài khoản của Linda."

Tôi hiểu ẩn ý của anh ta là từ giờ trở đi không được để Linda xuất hiện trước mặt anh ta nữa.

2.

Linda là người yêu của Cố An Lâm. Tất nhiên, kể từ thời điểm Cố An Lâm đưa ra mệnh lệnh này cho tôi, cô ta đã trở thành người yêu cũ của Cố An Lâm.

Công bằng mà nói, Linda trông khá xinh, dáng chuẩn và khá chảnh. Nhìn cô ta bạn sẽ không thấy khí chất dịu dàng, đáng yêu và quyến rũ, cũng sẽ không làm bạn liên tưởng đến những miêu tả vẻ đẹp cổ điển của phụ nữ trong văn học. Nói chung là khi nhìn thấy cô ta với đôi giày cao gót, bạn sẽ ngay lập tức thốt ra từ "đẹp quá" như một phản xạ tự nhiên.

Cấp dưới xung quanh Tổng An Lâm đều có ấn tượng tốt với Linda. Điều này không phải vì cô ta xinh đẹp, mà vì cô ta hóm hỉnh. 

Trên phim truyền hình, người yêu quyến rũ của các vị tổng tài luôn nói chuyện như bề trên và nhìn người ta bằng lỗ mũi nhưng Linda thì ngược lại. Khi đi cô ta ngẩng cao đầu và ưỡn ngực, tỏa hương thơm ngào ngạt nhưng khi nói chuyện với mọi người, cô ta luôn hơi cúi đầu xuống, với ánh mắt dịu dàng và chân thành. Bất cứ khi nào cô ta nói với tôi câu "Tôi xin lỗi đã làm phiền cô", cô ta sẽ cúi đầu xuống một chút và nở một nụ cười xin lỗi khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa.

Cô ta nhận thức rõ về nguồn gốc của mình và không bao giờ xúc phạm bất cứ ai. Đối với tôi, người đã gặp cô ta trong một hộp đêm, cô ta thậm chí còn dịu dàng hơn và gần như có chút thiên vị.

Mỗi lần Cố An Lâm ra lệnh cho tôi mang bánh pudding dâu tây cho Linda tôi đều nhận được thái độ đón tiếp khiêm tốn của cô ta, tôi cảm thấy xấu hổ vì thứ mà tôi sắp đưa cho cô ta không phải là một thỏi vàng. Còn lần này tôi thực sự sẽ gửi tiền cho cô ta.

Mặc dù Cố An Lâm chỉ thản nhiên nói với tôi "chuyển năm mươi vạn tệ vào tài khoản của Linda".

Nhưng tôi biết rằng tuyên bố đầy đủ của mệnh lệnh này là: "Chuyển năm mươi vạn tệ vào tài khoản của Linda, để cô ta tự nguyện chấm dứt mối quan hệ này, từ giờ trở đi không được nhắc đến chuyện đó với bất kỳ ai và sắp xếp lịch trình cẩn thận để Cố An Lâm và Tống Vũ Vi không bao giờ chạm mặt”.

Vì vậy, tôi phải gặp Linda, người tình cờ mà tôi muốn nói đôi lời.

3.

Tôi bước ra khỏi thang máy, khi đi ngang qua bàn làm việc ở tầng 8, tôi nhìn thấy Lan Lam đang tô son trước gương.

Cô ta nhìn thấy bóng dáng của tôi trong gương, đặt chiếc gương trong tay xuống, chào hỏi tôi, dùng giọng điệu dụ hoặc mà oán trách: "Niên Niên, cô làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là Giám đốc Lưu đi ngang qua! "

Ồ, cô ta mà sợ Giám đốc Lưu sao? Nếu như tôi chưa nhìn thấy cô ta và Giám đốc Lưu hôn nhau trong lối thoát hiểm, tôi sẽ tin điều đó. Hai người hôn nhau say đắm đến nỗi tôi đã chớp lấy cơ hội để chụp một bức ảnh rõ nét.

Tôi biết Lan Lam là người lắm mồm, cô ta không bao giờ giữ được bí mật. Cho nên mỗi lần cần cho Giám đốc Lưu biết chuyện gì, tôi chỉ cần nói cho Lan Lam biết là được.

Vì là một người lắm mồm, Lan Lam khó có thể giữ bí mật về mối tình vụng trộm  của mình với Giám đốc Lưu, có lẽ người vợ đảm đang của Giám đốc Lưu sẽ có tác động lớn.

Tôi thu hồi suy nghĩ, đặt một túi chocolate trước mặt Lan Lam: "Làm cô sợ à? Tôi xin lỗi nhé."

Giọng Lan Lam trở nên ngọt ngào hơn, cô ta chắp tay trước ngực, nhìn tôi nói: “Cám ơn Niên Niên, loại chocolate này đắt thật đấy.”

Tôi cười: “Chẳng đáng là gì so với bữa ăn thịnh soạn mà Cố tổng chuẩn bị cho cô Tống Vũ Vi.”

Lan Lam lập tức chồm tới, ghé sát vào tôi thì thầm: "Thật sao? Cô lại đặt món ở nhà hàng nào?"

Tôi giả bộ thần bí lắc đầu nói: “Không phải, tôi thường được yêu cầu đặt ở nhà hàng, nhưng hôm nay tôi không được thông báo. Điều đó có nghĩa là đích thân Cố tổng của chúng ta đã đặt bữa ăn? Hãy nghĩ xem họ sẽ ăn gì?"

Đôi mắt của Lan Lam mở to khi nghe tôi nói. Nhưng sự kích động của cô ta chỉ kéo dài vài giây trước khi cô ta rũ vai xuống, "Tống Vũ Vi này kiếp trước đúng là tích đức, cuộc sống tốt như vậy, được ở bên cạnh Cố tổng của chúng ta.”

Tôi mở miệng cắt ngang: "Ăn gì không quan trọng. Điều quan trọng nhất là sau mỗi lần Cố tổng gặp Tống Vũ Vi ở công ty thì tâm trạng đặc biệt tốt, mọi người sẽ rất dễ dàng báo cáo công việc cho Cố tổng vào lúc này. Sau khi Cố tổng gặp Tống Vũ Vi vào trưa nay, buổi chiều tôi có thể thư giãn."

Lan Lam gật đầu, đứng dậy như chợt nghĩ ra điều gì, cầm lấy sô cô la trên bàn nói với tôi: “Lần sau chúng ta nói chuyện nhé, tiến độ kế hoạch tôi sẽ báo cáo với Giám đốc Lưu.”

Tôi mỉm cười chào tạm biệt cô ta, nhìn cô ta bước vào văn phòng của giám đốc Lưu.

Tôi biết cô ta sẽ nói cho Giám đốc Lưu biết chuyện để Giám đốc Lưu giữ lại bản báo cáo đã được gửi lại bốn kia lần cho đến buổi chiều. Đây chính xác là những gì tôi muốn.

4.

Sau khi rời khỏi cổng công ty, tôi ngồi trong một quán cà phê gần đó và lấy điện thoại gọi cho Linda.

Vì phép lịch sự, lẽ ra tôi nên hẹn cô ta vào ngày mai hoặc ngày mốt, vào thời điểm cô ta rảnh nhưng vì nhu cầu chung, tôi nói với cô ta qua điện thoại: “Tôi có chuyện gấp cần bàn với cô, xin nhớ gặp tôi ở quán cà phê gần Tập đoàn Long Bá trong vòng một giờ nữa.”

Đầu bên kia điện thoại đã có tiếng vặn nắm cửa, Linda không hỏi thêm gì mà lập tức trả lời: “Được, tôi ra ngoài ngay, nửa tiếng nữa sẽ đến."

Tôi đã nói rằng lợi thế của cô ta là sự hóm hỉnh. Điều này chắc chắn không phải là xúc phạm. Khi đánh giá một người kiếm sống dưới quyền của Cố An Lâm, khiếu hài hước của một người đơn giản là lời khen ngợi cao nhất dành cho họ.

Sau khi cúp điện thoại, tôi liếc nhìn thời gian, đã 9 giờ 24 phút.

Ngồi trong quán cà phê, tôi gọi đến cửa hàng tráng miệng mà Cố An Lâm đã chỉ định, đặt một chiếc bánh kem. Để bên kia gửi ra quán cà phê, bảo họ không dùng túi giấy màu trắng sữa để gói bánh mà dùng túi màu hồng thay thế.

Nhắc mới nhớ, cửa hàng tráng miệng này đặc biệt rắc rối. Các quy tắc của họ bao gồm: chỉ mở cửa cho các thành viên, không có giá cố định, không giao hàng, phải đến cửa hàng để lấy món tráng miệng trong vòng mười phút sau khi nó được làm xong, nếu quá thời gian, món đã đặt sẽ bị hủy và họ sẽ làm một cái mới thay thế nhưng vẫn phải trả tiền cho cái đã bị hủy.

Những quy định rườm rà đã khiến cửa hàng tráng miệng vốn không ngon này đang trên bờ vực phá sản, cho đến khi không biết từ đâu mà Tống Vũ Vi biết đến cửa hàng này.

Cô ta chớp chớp đôi mắt to với hàng mi dài, ngồi đối diện với Cố An Lâm, vươn tay kéo cổ tay áo anh ta rồi nói: "Đây mới là món ăn quý tộc, mọi người không thích là do họ không hiểu biết mà cứ tự cho mình tinh tế. Món ăn bị hủy để đám bảo chất lượng. Họ không niêm yết giá cố định mà sẽ điều chỉnh giá tùy theo yêu cầu của từng khách hàng! Đó không đơn giản là thức ăn nữa, đó là nghệ thuật và niềm tin! Anh phải giúp họ!"

Cố An Lâm nắm tay Tống Vũ Vi, trầm giọng từ tính trả lời cô ta: "Anh không thích tráng miệng."

Tống Vũ Vi suýt nữa bật khóc, đau lòng nói: "Sao anh có thể làm như vậy!"

Cố An Lâm cười nhẹ và nói: "Hãy nghe anh nói. Anh không thích món tráng miệng, nhưng chỉ cần làm em hài lòng, anh có thể biến nó thành cửa hàng tráng miệng cao cấp nhất ở thành phố Tứ Xuyên."

Khi Cố An Lâm đưa mắt nhìn tôi đang đứng một bên, anh ta thu lại nụ cười trên môi. Nói thật, tôi cũng yên tâm, nhiều năm nay anh ta vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn, đến nỗi khi cười, nói thế nào nhỉ, có chút... méo mó.

Anh ta nói: "Cho cô ba ngày, tôi muốn cửa hàng tráng miệng này đạt đến trình độ tôi muốn.”

Tôi cung kính nhận nhiệm vụ và ra khỏi văn phòng.

Rất nhiều tiền đã được ném vào đó, và chẳng mấy chốc, những tài khoản tiếp thị cao cấp và nghệ thuật đã “vô tình” phát hiện ra cửa hàng tráng miệng có mùi rượu nồng nặc và trong ngõ sâu này, mọi người đổ xô đến đăng ký thẻ thành viên.

Tôi cũng đã trao đổi điều kiện của mình với ông chủ, mỗi khi tôi đặt hàng, dù bận đến đâu cũng phải giao hàng cho tôi nhanh nhất có thể.

Họ cũng đã làm rất tốt, không có tinh thần quý tộc lố bịch như Tống Vũ Vi đã nói. Trên thực tế, nếu lúc đó cô ta sẵn sàng chi cho chủ tiệm một ít tiền, cô ta sẽ biết rằng tiền có thể phá vỡ mọi quy tắc.

Tôi uống cà phê và lên kế hoạch cẩn thận trong đầu cho lịch trình của ngày hôm nay. Lúc 9 giờ 43 phút, Linda bước vào quán cà phê.

5.

Nhìn Linda đi về phía tôi, tôi không khỏi cảm thấy cô ta thực sự có phong thái chuyên nghiệp của một cô nhân tình. 

Kể từ khi trở thành người yêu của Cố An Lâm, cô ta bắt đầu tích cực tìm hiểu sở thích của đối phương.

Lúc đầu là váy đen hiệu Chanel số 5, sau là váy dệt kim màu hồng trắng họa tiết hoa của Dior, có một thời gian Linda rất muốn thử mặc bộ sườn xám có những bông hoa phương Đông của Tiffany kết hợp với phong cách trang điểm cổ điển. Mỗi lần nhìn thấy cô ta, tôi lại nghi ngờ rằng mình đang có mặt tại Thượng Hải thời Dân Quốc.

Cố An Lâm không động lòng, mặc dù anh ta rất thích ngủ với nhiều tình nhân khác nhau, nhưng anh ta chỉ yêu Tống Vũ Vi. Tôi không tin chuyện tình yêu đó mấy nhưng anh ta và Tống Vũ Vi cho rằng đó là tình yêu, thôi thì bọn họ nói cái gì thì chính là cái ấy.

Linda cố gắng thế nào cũng vô ích, cho dù cô ta ăn mặc như thế nào, cô ta cũng không giành được sự ưu ái đặc biệt của Cố An Lâm. Nhưng cũng không phải cô ta không có cách. Tận dụng thời gian bên cạnh Cố An Lâm, cô ta nhanh chóng làm quen với tôi và tài xế Tiểu Vương, hai người mà cô ta thường tiếp xúc, và bắt đầu hỏi chúng tôi về sở thích của Cố An Lâm.

Tài xế Tiểu Vương luôn là người kín tiếng nhưng Linda là một cô gái đẹp, anh ta đã chết lặng khi lần đầu tiên nhìn thấy Linda.

Hơn nữa, Linda biết khá rõ ban nhạc rock yêu thích của Tiểu Vương nên lần thứ ba được anh ta chở đi, Linda đã cho anh ta một số chữ ký và vé. Món quà này không tốn kém nhưng rất ý nghĩa.

Sau đó, họ ngày càng thân thiết với nhau, có lần Linda xuống xe giẫm phải gấu váy nên loạng choạng, Tiểu Vương lo lắng đến mức lập tức đưa tay ra đỡ cô ta. Tôi quan sát biểu hiện của Tiểu Vương từ một bên và ngạc nhiên khi thấy anh ta động lòng với người tình của ông chủ.

Tôi không biết có phải vì sự chua chát của tình yêu đơn phương hay không mà Tiểu Vương không muốn tiết lộ quá nhiều về sở thích của Cố An Lâm cho cô ta, anh ta chỉ gợi ý cho Linda một chút xíu sở thích đơn giản của Cố An Lâm.

Tôi thì khác, tôi luôn có mối quan hệ tốt với những người tình trước đây của Cố An Lâm. Sau khi nhận giày và túi xách từ cô ta, tôi đã hào phóng tìm cơ hội để giúp cô ta lặng lẽ gặp Tống Vũ Vi.

Vì vậy, mỗi lần cô ta đến gặp Cố An Lâm, lớp trang điểm của cô ta càng lúc càng nhạt, gót giày cũng ngày càng thấp. Cô ta ngày càng trở nên giống Tống Vũ Vi, vì vậy Cố An Lâm đã đối xử với cô ta rất tốt. Dù chỉ có "thời hạn sử dụng” rất ngắn nhưng cô ta có thể nổi bật so với những người tình của Cố An Lâm và ở bên cạnh anh ta trong suốt hai năm.

Linda, người đang ngồi đối diện với tôi lúc này, trang điểm màu nude tinh tế, mặc áo phông và váy kẻ sọc, chân đi một đôi giày bệt. So với lần đầu tiên tôi gặp cô ta hai năm trước, cô ta đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play