[ Vậy cậu nói cho tôi biết hôm qua là ai đánh Đoàn Lăng bị thương đi]

Nếu không phải tình hình không cho phép, thì Tạ Ninh xém tý nữa là nhảy lên bịt miệng hắn rồi!

Lớp 12/3 bởi vì Đoàn Lăng tới mà đã cực kỳ yên tĩnh, nhân vật chính vừa dứt lời, học sinh trong lớp đồng loạt lộ ra biểu cảm kinh ngạc không thể diễn tả, bị nhìn đến nỗi trong lòng Tạ Ninh ý nghĩ muốn chết cũng có.

Là một trong những nạn nhân vô tội bị ảnh hưởng, sắc mặt Diệp Tuyên xanh trắng đan xen, bút trong tay bị hắn ta nắm chặt, ngón tay đều đã trắng bệch.

Nhưng mặc dù như vậy, hắn ta cũng không có tránh né ánh mắt của Đoàn Lăng.

Tạ Ninh lúc này vội muốn chết, sợ mọi người tin là thật, cũng không chú ý đến mùi thuốc súng kì lạ bốc lên giữa hai người họ, tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn lên môi Đoàn Lăng.

"Câu, cậu đừng có mà nói bậy! Ai ngoại tình cơ chứ!"

"Cậu."

"Tôi mới không có."

Bộ dáng Tạ Ninh hổn hà hổn hển thở không ra hơi vì hoang mang và tức giận làm cho trong lòng Đoàn Lăng đang khó chịu được hòa hoãn đi đôi chút, hắn thờ ơ nói: "Ồ, vậy cậu đang làm gì vậy?"

".. Tôi đang học đây nè!"

Tạ Ninh bị hắn chọc tức đến đau gan, nhân vật chính hời hợt tung tin đồn nhảm, nhưng cậu thật sự không biết phải mất bao lâu mới làm sáng tỏ được tin đồn, nếu gần nhất mà họ chia tay, biết bao nhiêu người sẽ lấy câu này ra mà rêu rao a!

Nghĩ đến đây, Tạ Ninh không kiềm chế được cảm xúc, tức giận nói: "Tôi sắp lên lớp rồi, cậu có việc gì thì tối chúng ta nói chuyện sau đi!"

"Ha."

Đoàn Lăng nghe vậy cười lạnh một tiếng, quay người rời đi không nói một câu, lúc này Tạ Ninh tinh mắt thấy hắn đang cầm gì đó trong tay.

Đó là một tờ giấy Toán đang bị chủ nhân vò nát trong tay thành một cục, qua khe hở có thể thấy điểm số thảm không nỡ nhìn và rời rạc vài nét tên họ.

".. Đừng! Đoàn Lăng!"

Thấy Đoàn Lăng định ném cục giấy đó ra ngoài cửa sổ, Tạ Ninh không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy tới nắm lấy cổ tay Đoàn Lăng ngăn lại.

Cơ thể vừa bị chạm vào, sắc mặt Đoàn Lăng trở nên tối sầm, ngay lúc cơn giận lên tới đỉnh điểm, định dùng sức hất tay cậu ra, thì nghe thấy tiếng bàn tán của người khác.

"Đệt mợ! Hiện trường chia tay?"

"Trời ơiiiiiii nhanh nhanh nhanh.."

"Ha.. haha.. hahaha rốt cuộc, hahaha.. ha.. ha.. ha"

Hành động của hắn buộc phải dừng lại giữa đường.

"ĐCM."

"Đoàn Lăng, cậu đừng có vứt mà, tôi thật sự không biết là cậu sẽ đem đến trả tôi, cậu, không thì cậu cứ coi như vừa rồi không nghe thấy gì đi nha.."

Vào thời điểm mấu chốt, Tạ Ninh vẫn có thể co được duỗi được, đừng nói là đối mặt với nhân vật chính của thế giới này, cậu chỉ sợ Đoàn Lăng sẽ ném bài kiểm tra đi thật, ngón tay cậu vẫn nắm chặt khư khư cổ tay của Đoàn Lăng.

Đối mặt với một đám học sinh không ngại lớn chuyện mà hóng hớt, Đoàn Lăng cố gắng kìm nén ý muốn đấm Tạ Ninh, nén giận nói: "Buông tay!"

"Bài kiểm tra, cảm ơn cậu đã đến đưa cho tôi."

Tạ Ninh nhẹ giọng nài nỉ, nghe vậy ấn đường Đoàn Lăng điên cuồng giật giật.

Hắn ném cục giấy lên mặt bàn, nhân lúc Tạ Ninh nhặt nó, hắn rút tay về chà chà lên quần áo hai cái, vẻ mặt khó coi đến mức thiếu điều đem chữ giết người từ trong lòng viết lên trên mặt.

Nhưng mà Tạ Ninh không để ý đến chỉ thở phào nhẹ nhõm, trong miệng lẩm bẩm nói may mắn: "Tôi cứ tưởng cậu vứt nó đi rồi cơ, dù sao thì hôm qua.. phù, may là nó không bị rách."

Nghe vậy khóe mắt Đoàn Lăng kịch kịch liệt co giật một cái.

Sau khi xác nhận tờ kiểm tra không sao, Tạ Ninh quay đầu lại hỏi: "Cậu đã xem qua chưa?"

"Hừ, không có mắt để coi."

Sự giễu cợt trong lời nói của Đoàn Lăng rất rõ ràng, Tạ Ninh không nói nữa, đầu sỏ vậy mà dám nói không có mắt.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để so đo về chuyện đó.

Khóe mắt cậu nhanh chóng liếc nhìn sát khí đang tỏa ra xung quanh từ bạn cùng lớp, cũng không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng từ trong những đôi mắt kia sát khí hình như nhiều hơn rồi.

"Cảm ơn cậu đã mang bài kiểm tra đến cho tôi nhé." Tạ Ninh ngập ngừng, lại ám chỉ hắn thêm một lần nữa: "Đoàn Lăng, sắp vào tiết rồi.'

Lại lần nữa bị đuổi, Đoàn Lăng ngược lại không vội rời đi.

Ánh mắt hắn đầu tiên nhìn đến gương mặt đầy hoang mang không biết làm sao của Tạ Ninh, sau đó nhìn sang Diệp Tuyên với vẻ mặt cứng nhắc, thản nhiên đứng dựa vào chiếc bàn trống bên cạnh.

" Cho nên là, lúc nãy cậu đang làm cái gì? "

Tạ Ninh không chút nghĩ ngợi, vội nói:" Chỉ là đang học thôi mà, học sinh giỏi giảng bài cho tôi, cho nên cậu trước- "

" Cậu thắc mắc vấn đề nào? "Đoàn Lăng cắt ngang, không giấu được vẻ khinh thường nói:" Là mấy cái câu thiểu năng mà cậu làm sai à? "

Người khác nói cái này thì không có việc gì, nhưng được nói ra từ Đoàn Lăng người quanh năm đều nộp giấy trắng thì có chút kinh thế hãi tục.

Nhưng sau đó, đôi môi xinh đẹp của Đoàn Lăng lại thốt ra câu khiến người ta sốc đến ngây người, hành động của hắn lại càng kinh hãi hơn.

Mọi người chỉ thấy hắn đột nhiên đến trước bàn học của Tạ Ninh, không chút khách khí quét bay bài kiểm tra đạt điểm tuyệt đối của Diệp Tuyên, cầm lấy bài kiểm tra bị vò nát của Tạ Ninh viết nguệch ngoạc vài dòng, sau đó ném bút lên mặt bàn.

" Bây giờ thì heo xem cũng hiểu được, có cần đi hỏi một con heo khác nữa không? "

Tạ Ninh cầm bài kiểm tra lên xem, sau khi viết thêm một vài dòng vào quá trình giải đáp, không hiểu sao dường như mấy chỗ sai kia của cậu trông có vẻ thiểu năng thật.

Nhưng đây cũng không phải là lý do mà Đoàn Lăng mắng cậu đi!

Huống chi không chỉ mắng một mình cậu, cũng không phải ai cũng hiểu rõ về bối cảnh trong sách cùng với tính khí của nhân vật chính như cậu.

Tạ Ninh vô thức cau mày, có chút bối rối nhìn Diệp Tuyên, đang định nói gì đó, nhưng Đoàn Lăng tựa hồ như chơi đủ rồi, cuối cùng Đoàn Lăng liếc nhìn Diệp Tuyên mặt mày tái nhợt, lúc này mới thật sự xoay người rời đi.

Ngoại trừ cái tình tình chó tha, trên người Đoàn Lăng còn sở hữu những ưu điểm gần như không thể nào tưởng tượng nổi, xuất thân gia thế ưu tú, vẻ ngoài xuất chúng, chỉ số thông minh vượt xa người thường, bất kể trong lĩnh vực nào, có thể nói chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ là người đỉnh nhất.

Đứng trước một người như vậy, bất cứ ai cũng sẽ bị nghiền nát không ngẩng đầu lên được, kể cả người được mệnh danh là số 1 trong lớp.

Thêm vào đó tính cách hắn cực kỳ kinh khủng, miệng lưỡi lại đặc biệt độc địa, Tạ Ninh biết rõ nội tình, cũng không dám cùng hắn tranh luận, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều hiểu và bao dung hắn.

Đương nhiên, ngoại trừ những nam phụ thấy đẹp nên động lòng.

Sau một hồi hỗn loạn nho nhỏ, cả một tiết toán tiếp theo, toàn bộ học sinh lớp 12/3 hồn đều treo ngược trên cành cây.

Mọi người trong lớp ngoài mặt đang nghe giảng, nhưng thực ra trong lòng tràn đầy suy nghĩ, họ thường xuyên liếc nhìn Tạ Ninh, nhưng Tạ Ninh lại luôn chú ý đến Diệp Tuyên ngồi phía trước.

Suốt một tiết, lưng của Diệp Tuyên không hề cử động, cho đến hết tiết, các bạn học khác người nói chuyện, người đùa giỡn, hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế như trước.

Trong lòng Tạ Ninh càng thêm lo sợ bất an.

Sẽ hay không vì cái miệng thúi của Đoàn Lăng, sau này học sinh giỏi sẽ không muốn nói chuyện với cậu nữa nhé.

" Diệp Tuyên ơi. "Cậu nhỏ giọng gọi thăm dò.

Nhưng Diệp Tuyên vẫn không nhúc nhích cũng không phản ứng lại cậu, bất đắc dĩ, Tạ Ninh chỉ có thể đứng dậy vòng tới trước bàn hắn ta, vụng về an ủi.

" Xin, xin lỗi nha Diệp Tuyên, cậu đừng có chấp nhặt với cậu ấy, tính tình cậu ấy thối, nói chuyện với người khác cũng không biết lựa lời, chứ không phải là nhằm vào cậu đâu.. "

Diệp Tuyên biểu tình trống rỗng, vẻ mặt cũng vô cùng tái nhợt, vốn làn da của hắn ta đã rất trắng, lúc này lại giống như rút cạn máu, có vẻ đặc biệt yếu ớt.

Tạ Ninh nhìn thấy mà một trận đau lòng, tiếp tục lắp ba lắp bắp an ủi:" Thật sự xin lỗi, kỳ thực là cậu ta đang mắng tôi, là tôi liên lụy đến cậu, có cơ hội tôi cam đoan sẽ giúp cậu mắng cậu ta.. nói lại "

Diệp Tuyên không có ngắt lời cậu, ánh mắt chậm rãi chuyển động, nghe xong đột nhiên ngẩng đầu hỏi:" Tại sao lại giúp hắn ta xin lỗi? "

Cổ họng Tạ Ninh nghẹn lại.

Ngay lúc cậu ngập ngừng, Diệp Tuyên lại cúi đầu không nói lời nào.

Gọng kính đen dày che đi tâm tình nơi đáy mắt, mái tóc dài vô hình tạo thành một vỏ bọc, đem ánh mắt khát vọng được trao đổi của Tạ Ninh hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài.

Tạ Ninh thấy tâm trạng hắn ta không tốt, cũng cảm thấy bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để xoa dịu, bất đắc dĩ chuẩn bị bỏ cuộc, Hà Mạn Quyển như cơn gió bỗng ập vào lớp 12/3.

" Ẻo lả! Đi thôi! "

Không đợi Tạ Ninh nói chuyện, Hà Mạn Quyển kéo tay cậu lôi ra ngoài.

" Tiết sau tiết thể dục mày còn sững sờ cái gì nữa! Thay quần áo solo thôi! "

" Đợi. Đợi một chút.. "

" Đợi cái gì nữa! "Hà Mạn Quyển đầu cũng không quay lại mà hét lên." Tao mới không đợi. "

Khoảng cách từ lớp 12/3 đến phòng thay đồ không quá xa.

Dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, Tạ Ninh không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên xuyên sách cũng là Hà Mạn Quyển kéo tay cậu chạy đến cổng trường, đám nam phụ này đúng là người sau còn khó chơi hơn người trước.

Cũng may lần này không phải là Hà Mạn Quyển kéo cậu đi tìm Đoàn Lăng, mà là đến hỗ trợ cậu chia tay Đoàn Lăng.

Tạm thời đem chuyện của Diệp Tuyên vứt ra phía sau, Tạ Ninh hít sâu một hơi, nhìn bốn phía sân bóng.

" Chúng ta ở chỗ này solo, cậu không có nói cho Đoàn Lăng đúng không? "

" Tao ngu à.. Phi! Đợi lát nữa.. Có phải bây giờ mày muốn đi tìm anh Lăng mách lẻo không? "

Đôi mắt mèo của Hà Mạn Quyển trừng lên nhìn cậu, ánh mắt vừa hoảng vừa sợ, không còn dáng vẻ hỗn thế ma vương (*) như lúc đầu.

(*) Hỗn thế ma vương: Một phép ẩn dụ cho nhân vật phản diện làm xáo trộn thế giới và gây hại nghiêm trọng cho người dân.

Thấy cậu không nói lời nào, Hà Mạn Quyển giọng khô khan gọi cậu.

" Đồ.. Ninh, Tạ Ninh. "

Tạ Ninh có chút buồn cười, lắc đầu nói:" Tôi không có mách lẻo, cậu bình tĩnh ném. "

Mấy chục học sinh lớp 11 vẻ mặt vui sướng đứng xung quanh sân bóng rổ, một đám vừa ngoan vừa côn đồ, vừa nhìn là đã biết cùng một giuộc với Miêu Quyển, trong đó có một người ôm bóng rổ điên cuồng chạy tới đưa cho cậu.

Không biết có phải do chênh lệch khối lớp mà hào quang vạn người mê trên người Đoàn Lăng có giảm đi đôi chút, ánh mắt học sinh lớp 11 nhìn cậu không có nhiều ghen ghét như lớp 12, càng nhiều hơn là tò mò và cảm thán.

" Woaaa, là anh ấy à, người yêu của anh Lăng. "

" Nhìn còn khá đẹp mà, lần đó ở trước cổng trường nhiều người quá, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cận mặt. "

" Anh trai này tôi cho phép, tôi thích kiểu này hơn nha, anh Lăng hung dữ quá à, tuy là đẹp thật, nhưng vẻ mặt hung dữ của người yêu anh trai này, quá là dọa người rồi. "

" Mà này Miêu Quyển làm gì phải đi khi dễ người yêu của anh Lăng, có phải là lại bị đứa nào lừa hay không? "

" Đáng đời! Nó cũng không phải là lần đầu tiên đi tìm chết, mặc kệ thắng hay thua, khẳng định anh Lăng đều đập nó, lúc đó bọn mình đứng bên cạnh hóng là được. "

Mấy cô cậu vẻ mặt vui vẻ đứng bên cạnh không xem ai ra gì mà nói chuyện, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, đủ để cho hai người đứng cách đó 2m vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Hà Mạn Quyển biểu cảm không dễ nhìn gì cho cam, quay đầu hung hăng liếc bọn họ một cái, kết quả ngược lại bị bọn họ cười nhạo một trận.

Tình huống không giống như trong tưởng tượng của Tạ Ninh.

Khi hai cô nàng đỏ mặt chạy tới đưa cho cậu chai nước, lại nhỏ giọng nói một câu" Cố lên ", cậu càng cảm thấy thế giới này càng thêm huyễn hoặc, đây là trường Dương Trừng sao?

" Nào đến đấu solo nào! Một ván quyết định thắng thua! "

Hà Mạn Quyển bị bạn học chọc tức đến xù hết cả lông, vội vàng bắt đầu đến đấu, để tìm lại chút mặt mũi.

" Vẫn là cái cá cược đó, tốc chiến tốc thắng. "

Tạ Ninh nhắc nhở:" Tôi nói rồi tôi không biết chơi bóng rổ. "

".. Đệt, tao meo nó quên mất mày là thằng mọt sách. "Con ngươi Hà Mạn Quyển xoay một vòng:" Vậy thì ném rổ, mỗi người ném năm quả, cái này thì cậu được đi? "

Tạ Ninh gật đầu, không có lại đòi hỏi gì nữa, dù sao cậu cũng là gà mờ lần đầu chơi bóng, nghĩ có như thế nào cũng không thắng được Hà Mạn Quyển, chưa kể đến cậu thậm chí còn không muốn giành chiến thắng.

" Vậy thì tôi trước, đứng ở đây ném được không? "

Không nhiều lời nữa, Tạ Ninh còn vội quay về lớp mình tập hợp, giơ quả bóng rổ trong tay lên bắt đầu ném.

Năm quả bóng, cậu mất ba phút, cậu mèo mù vớ phải chuột chết ném vào được 1 quả.

Chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn thấy cậu rất thoải mái trong quá trình ném, rõ ràng là cậu chỉ tùy tiện ném mà thôi, thế mà đối thủ của cậu là một con mèo ngốc không có mắt.

" Hahaha, cùi bắp! "

Hà Mạn Quyển khoa trương đứng chống nạnh cười nhạo cậu trong hai phút, nhìn bộ dạng này giống như là cậu ta đã thắng rồi.

Cười đủ, cậu ta giật quả bóng rổ từ tay Tạ Ninh, gấp không chờ được mà muốn tận hưởng thành quả chiến thắng.

Cậu chàng mặt mày hớn hở:" Ẻo lả à, cố mà học hỏi xem bóng rổ ném như thế nào đi! "

" Cố lên! "

* * *

* * *

3 phút sau.

Tạ Ninh không học được một chút gì, tiếng cười của học sinh đang vây xem vang vọng khắp cả Dương Trừng.

Bởi vì con mèo vàng vừa huênh hoang lúc nãy, hoàn toàn là 5 quả bóng mù, một con chuột chết cũng ném không trúng.

Đúng vậy, một quả cũng không vào.

Khi quả bóng đầu tiên đụng vào rổ bị bật ra, Hà Mạn Quyển vẫn còn có thể gượng cười, trước khi ném lần thứ tư, đôi mắt mèo kia đã bắt đầu phát sáng.

Khi quả bóng thứ năm xoay vòng trên miệng rổ rồi rơi ra bên ngoài, cằm của Tạ Ninh cũng rớt xuống theo quả bóng đó.

Cùng lúc đó, trong tòa nhà giảng dạy.

Trên hành lang tầng năm, Đoàn Lăng đang đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn trò hề đang diễn ra dưới sân bóng rổ.

Thẩm Ánh Hàn khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh hắn:" Miêu Quyển lại đi tìm chuyện, cần đi cản nó không? "

" Mấy ngày không thu thập, con mèo chết này lại ngứa đòn rồi. "Ánh mắt Đoàn Lăng nhàn nhạt, giọng nói cũng dửng dưng." Xem ra dạo gần đây nó rất rãnh, đợi lát nữa tặng nó một thùng đề mô phỏng, tránh cho rãnh rỗi quá không biết làm gì. "

Khóe miệng Thẩm Anh Hàn cong lên, băng tuyết hơi tan chảy:" Nếu là do cậu tặng, thì nó chắc chắn sẽ tìm cách làm cho xong. "

" Được, làm không xong cậu đánh nó. "

Nụ cười của Thẩm Anh Hàn đông cứng ngay lập tức.

Đoàn Lăng không để ý tới hắn ta, ánh mắt rơi vào bóng người với vẻ mặt hoang mang đứng trên sân bóng đón nhận tiếng hoan hô chúc mừng chiến thắng của mọi người, sau vài giây, hắn quay đầu đi về lớp.

Thẩm Ánh Hàn hỏi người phía sau:" Có cần đi tìm cái thằng lừa gạt Miêu Quyển không? "

Không ai trả lời.

Đoàn Lăng đã biến mất ở cửa lớp.

* * *

Màn hình trở lại sân bóng rổ ồn ào.

Đường đường là chủ lực của đội bóng rổ trường, Hà Mạn Quyển vẫn chưa hoàn hồn sau trận thua cược với đồ ẻo lả, cho đến khi học sinh đến xem náo nhiệt dần dần giải tán, cậu ta và Tạ Ninh hai người chết lặng đứng nhìn nhau nửa ngày, đồng thời cậu ta cũng nhìn thấy sự suy sụp và thất vọng từ đôi mắt của người kia.

Diễn biến này khiến Tạ Ninh thật sự rất là buồn rầu, cậu không nhịn được hỏi:" Cậu có phải là cố ý không vậy? "

" Miêu nó. "

Hà Mạn Quyển muốn nói sao có thể chứ, nhưng mà nói như vậy chẳng khác gì tự thừa nhận mình chính là gà mờ, trên mặt cậu ta lúc xanh lúc trắng luân phiên chuyển màu, cuối cùng đỏ mặt nghẹn ngào nói ra một câu:" Mày, mày quản tao! Mày cứ trực tiếp đưa ra yêu cầu đi! "

Tôi là muốn cậu thắng nha!

Tạ Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó uể oải nói:" Quên đi, cậu nói cho tôi biết là ai hôm qua đánh Đoàn Lăng bị thương đi. "

" Đánh anh Lăng bị thương? "

Hà Mạn Quyển sửng sốt một lúc, rồi chợt nhận ra như thể mình vừa bừng tỉnh sau giấc mơ, khuôn mặt mèo đầy căm hận:" Còn có ai có thể làm anh Lăng bị thương, cái người Nam Cao kia. "

Không ngờ là loại chuyện nhỏ mà ai cũng biết, ngoài mặt Hà Mạn Quyển rất tức giận, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm thở phào một hơi, thấy Tạ Ninh không bỏ đá xuống giếng thì ấn tượng về cậu thay đổi không ít.

Tạ Ninh nghi hoặc lặp lại:" Cái người Nam Cao kia là ai? "

Hà Mạn Quyển sắc bén nhìn cậu, hỏi ngược lại:" Cậu thật sự không biết anh đại của Nam Cao sao? Cậu đúng là con mọt sách mà. "

Anh đại của Nam Cao?

Não của Tạ Ninh vận hành với tốc độ cao, lần lượt lướt qua những nhân vật quan trọng xuất hiện trong nguyên tác, cuối cùng dừng lại ở bóng hình mơ hồ chỉ xuất hiện trong thời gian đi học của nhân vật chính.

Trong trí nhớ thật sự có một nhân vật số một như vậy, tuy rằng độ dài không nhiều lắm, nhưng gần như xuyên suốt toàn bộ những năm học trung học của nhân vật chính, có thể nói hầu hết sự chán ghét cấp ba của nhân vật chính, tất cả đều đến từ việc tiếp xúc với tay của người kia, là một trong số hiếm hoi những người không nhìn mặt.

Hình như tên..

Trước khi cậu nhớ được tên của người kia, Hà Mạn Quyển đã nhanh hơn một bước nói ra.

" Chỉ là Mạnh Kỳ Cửu! Tên côn đồ Nam Cao, cậu chưa từng nghe qua sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play