Một người trong đó là Tiểu Mạo, cậu ta ngồi xổm dưới đất, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, nhìn qua hình như là đang khóc, mà người còn lại khiến cho cậu có chút bất ngờ.

“Diệp Tuyên…?”

Diệp Tuyên đứng trước mặt Tiểu Mạo nhún vai, vẻ mặt ẩn hiện trong bóng râm. Hai người đều không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường đang ngầm dâng trào, chắc chắn không phải là giữa những người xa lạ.

Tạ Ninh không khỏi nhớ lại lần trước lời Hà Mạn Quyển đang nói dở, lúc vào tiết học buổi chiều vốn là định có thời gian thì hỏi cậu ta chút tình hình cụ thể, nhưng giữa đường lại cảm thấy có lẽ càng biết ít thì càng tốt, càng dính sâu vào trong cốt truyện nhân vật thì không chừng lại phải rước lấy phiền phức về.

Rốt cuộc còn không đợi cậu kịp đưa ra lựa chọn giữa hiếu kỳ và lý trí, thì Hà Mạn Quyển đã giúp cậu trước rồi.

Trong giờ nghỉ giải lao buổi chiều, Hà Mạn Quyển không biết sao mà nghe nói Tiểu Mạo khóc lóc, thế là kích động chạy lên tầng năm báo tin vui.

Nếu không phải tự mình cảm nhận được mối quan hệ tệ hại giữa Diệp Tuyên và Đoàn Lăng, thì dù có nghe Hà Mạn Quyển nói cậu cũng khó mà tin được.

“Nhưng mà, nếu nó không đến Nam Cao thì cũng chẳng có cơ hội gặp Mạnh chó.”

Nghĩ đến cái lần bị đánh, Hà Mạn Quyển xoa xoa chỗ bả vai đã gần khỏi: “Không có Mạnh chó che chở thì với cái đức hạnh kia Tiểu Mạo có thể đi đâu chứ? Nam Cao cũng không được như Dương Trừng, ở đấy chẳng có trật tự gì, trái ngược với chúng ta quả đúng là Đức Cha mà!

“…Đừng ví dụ lung tung.”

Tạ Ninh đã đọc qua truyện gốc nên cũng biết đại khái phong cách của Nam Cao, nhưng mà chưa được tận mắt nhìn thấy, sức tưởng tượng vẫn là có hạn.

Chia sẻ niềm vui xong, Hà Mạn Quyển lại lôi kéo cậu mấy câu về khu vui chơi, sau khi bị Tạ Ninh trảm đinh chặt sắt mà từ chối bèn giận dỗi bỏ đi.

Tiết học tiếp theo, Tạ Ninh chợt nghe thấy trên hành lang có người như bắc loa báo tin vui, nói là rác Nam Cao cuối cùng cũng cuốn xéo rồi, lúc đó cậu còn thoáng thở phào.

Kỳ thi tháng sắp đến gần, giải quyết xong vấn đề Tiểu Mạo, cậu với Đoàn Lăng cũng sẽ ít tiếp xúc hơn và có thể tập trung ôn bài. Nhưng ngay ngày hôm ấy lúc tan học, Tạ Ninh mới nhận ra bản thân nghĩ nhiều rồi.

Tiểu Mạo rời đi cũng không phải tin tốt, như lời Hà Mạn Quyển đã nói, Tiểu Mạo được người che chở nên mấy ngày qua ở Dương Trừng không hề có ai dám đụng đến cậu ta. Nói đến thì, trừ Đoàn Lăng ra, hắn xem như là người duy nhất chủ động khiêu khích.

Mười phút sau khi chuông tan học reo, Tạ Ninh như mọi hôm chầm chậm bước ra khỏi lớp, lại nhìn thấy ở cửa lớp 3/1 Cố Tử Chân đang ngăn Đoàn Lăng lại, lần đầu tiên vẻ mặt mất bình tĩnh như thế.

Mặc dù đứng cách rất xa,nhưng Tạ Ninh vẫn có thể nghe thấy giọng nói hắn ta lộ rõ sự gấp gáp.

“Mạnh Kỳ Cửu ra mặt cho Tiểu Mạo.”

Tạm ngưng mấy giây, Cố Tử Chân bổ sung thêm một câu. “Nó chống nạng đến.”

“Há há há cậu không biết, lúc chiều vào học trông Tiểu Mạo như thế nào đâu! Mắt đỏ thế kia, y hệt như nhà bị phá sản ấy, meo đáng đời! Quấy rối người khác còn không biết xấu hổ mà khóc với chả lóc!”

Dựa vào cạnh bàn, vẻ mặt Hà Mạn Quyển hả hê, hào hứng truy hỏi: “Tôi nói này, rốt cuộc thì sao mà cậu làm được vậy? Tiểu Mạo theo chân cả một năm, cách nào bọn tôi cũng nghĩ qua hết rồi thế mà còn không hiệu quả bằng một phần mười cậu.”

Phá sản gì đó, Tạ Ninh thấy hơi bị xúc phạm nha.

Cậu che mặt hắng hắng giọng, ánh mắt lảng tránh: “Cũng có gì đâu, còn không biết là cậu ta đã hết hy vọng hay chưa.”

“Gần gần thế.” Hà Mạn Quyển chép miệng, đoạn hì hì cười ngây ngô: “Anh của nó cho người về rồi, tôi đoán là mấy ngày nữa nó cũng chạy thẳng về Nam Cao thôi.”

Đang lúc nói chuyện, Hà Mạn Quyển vỗ đùi cái bép, sau khi xác nhận không có Diệp Tuyên ở đằng sau mới ghé vào tai cậu, thần bí mà nói: “Phải rồi, cậu né xa bàn trên một chút, cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ với Tiểu Mạo, quan hệ với anh Lăng tương đối kém, chỉ đỡ hơn Mạnh Kỳ Cửu một tí thôi.”

Tạ Ninh: “…”

Lượng tin tức hơi lớn, cậu cần phản ứng chút.

“Tên đầy đủ của Tiểu Mạo là…?”

“Diệp Mậu, cái này cậu cũng không biết à?!” Hà Mạn Quyển ngạc nhiên: “Tình địch mà cậu cũng không biết nhiều nhỉ.”

Cả lũ cứ gọi Tiểu Mạo Tiểu Mạo, đã thế Tiểu Mạo cũng suốt ngày đội mũ lưỡi trai, ai mà biết lại là ‘Mậu’[1] này!

[1] Trong tiếng Trung, ‘mậu’ và ‘mạo’ đồng âm /mào/

Tạ Ninh bây giờ có hơi đau đầu, thảo nào mối quan hệ giữa Đoàn Lăng và Diệp Tuyên lại kỳ lạ như vậy. Một người là tên cuồng đeo bám, một người là anh cậu ta, vấn đề này còn không đủ lớn à.

Nhưng ngay sau đấy cậu lại nghĩ tới một vấn đề khác, nếu hai người họ là anh em, vậy có nghĩa là xuất thân của Tiểu Mạo cũng không phải tệ lắm, nhưng vì sao một người thì học Dương Trừng còn người kia lại ở Nam Cao?

Thôi thì đằng nào cũng dính vào rồi, Tạ Ninh hợp tình hợp lý hỏi Hà Mạn Quyển.

Vẻ mặt Hà Mạn Quyển không được tự nhiên cho lắm, dường như không quá muốn nhắc tới: “…Có rất nhiều vấn đề bên trong Diệp gia, Tiểu Mạo lại còn là con riêng, chuyện này là bình thường.”

Ngừng một chút, cậu ta lại giải thích: “Nếu không thì cũng chẳng vì anh Lăng vô ý cứu nó một lần, mà nó liền quấn lấy ảnh như con gà con, vốn tinh thần nó đã không bình thường rồi.”

Tạ Ninh nghe cái hiểu cái không, sau khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn cũng không hỏi thêm nữa, thiết lập nhân vật trong truyện đủ kiểu đủ dạng, có m.á.u chó thì cũng chẳng có gì lạ, chỉ là không ngờ Diệp Tuyên và Tiểu Mạo lại có mối quan hệ sâu sắc như vậy. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Mạo ở Dương Trừng hết bị ghét bỏ lại đến chỉ trích, Diệp Tuyên rõ ràng trưng ra cái vẻ chuyện gì cũng chẳng liên quan đến mình. Bạn học trong lớp cũng không vì khó chịu với Tiểu Mạo mà liên lụy đến cậu ta, hai người này hoàn toàn không có giao nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play