Hà Mạn Quyển tức giận đến sôi máu: “Mất dạng luôn, không phải thằng cháu này lại đi tìm anh Lăng đấy chứ?! Chết rồi, hình như anh Lăng đang ngủ trên sân thượng, hoàn toàn meo không có phòng bị gì đâu.”

Tạ Ninh nghi ngờ: “Sân thượng? Tiểu Mạo không tìm thấy đâu.”

“Hừ, cậu nhớ lại cái mũi chó của nó đi! Nhanh lên, cậu nhanh nhanh làm anh hùng cứu mỹ nhân đi!”

Tạ Ninh: “…?”

………..

Tiểu Mạo quả thực là một nan đề lớn cần giải quyết. Qua thủ đoạn đuổi Tiểu Mạo đi ngày hôm qua, chắc chắn Đoàn Lăng cũng hiểu rõ điều này. NNếu không giải quyết được Tiểu Mạo, Đoàn Lăng nhất định sẽ không vui vẻ mà nói lời chia tay khi mà vẫn còn nỗi lo về sau này.

Công cụ hình người thì phải lập được chút công trạng mới có thể về hưu được, Hà Mạn Quyển sốt ruột thúc giục, Tạ Ninh bèn đứng dậy đi lên sân thượng, trong lòng hơi lo lắng nếu chẳng may Đoàn Lăng không kiềm chế được cảm xúc, sẽ lại nảy ra ý tưởng đáng sợ đạp gãy đùi con nhà người ta.

Trường tư không chỉ đầy đủ về trang thiết bị học tập, thậm chí còn có cả phòng thể dục và quán cà phê ngay trong khuôn viên trường. Tầng thượng cũng không bị bỏ phí mà được cải tạo thành một khuôn viên nhỏ, bên cạnh những bông hoa rực rỡ muôn màu theo mùa, còn đặt cả những băng ghế dài cùng các loại tạp chí mới nhất với đủ lĩnh vực, dành cho khu vực nghỉ ngơi của học sinh trong lúc rỗi rãi.

Giờ nghỉ trưa hôm nào Đoàn Lăng cũng lên đây làm giấc, dần dà học sinh ở Dương Trừng đều ngầm đồng ý sẽ không đến làm phiền vào lúc này. Sân thượng rộng lớn như thế vô cùng trống trải, xen lẫn trong không khí là hương thơm ngát của hoa.

Tạ Ninh chưa từng tới đây, cậu đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, trong lòng không khỏi cảm thán trước sự hào phóng của Dương Trừng, cuối cùng tìm thấy Đoàn Lăng ở chỗ ghế xích đu nom như một cái tổ chim.

Chiếc ghế đu rất lớn, đủ để hai ba người ngồi, hắn cuộn mình trong đó nhắm mắt ngủ thiếp đi, đôi lông mày ngày thường hay cau lại nay giãn ra, sợi tóc mềm mại khác xa với tính cách chủ nhân bay bay trên trán, gương mặt lúc ngủ có hơi ửng hồng khiến người đang tỉnh táo nhìn vào cũng thấy say.

Đường nét xinh đẹp rất có lực ảnh hưởng giờ đây có vẻ dịu dàng đến lạ, che đi đôi mắt sắc bén cùng khí chất tinh tường thì với khuôn mặt này, ai cũng không thể ngờ được tính cách hắnhắn siêu xấu xa.

Lặng yên nhìn một lúc, Tạ Ninh ngồi xổm xuống, không tạo ra tiếng động nào sợ đánh thức hắn, nhân lúc người này đang ngủ ngoan, ma xui quỷ khiến thế nào lại ghé sát đến ngửi ngửi.

“Ồ…” Mùi hương quả nhiên rất khác lạ, không sao miêu tả được cũng rất khó so sánh, nhưng đặc biệt nhất là không bị lấn át dù có mấy chục bông hoa trồng ở đây.

Đoàn Lăng thật sự ngủ rất sâu giấc, hàng mi dài phủ bóng dưới mi mắt khiến lòng người ngắm nhìn phải nhộn nhạo. Tạ Ninh cắn môi, chẳng biết có phải vì vầng hào quang của vạn nhân mê mà thôi thúc người ta động tay động chân hay không nữa.

Nghĩ đến phần đầu cốt truyện rồi sự thay đổi sắp tới trong tính cách của Đoàn Lăng, n.g.ự.c cậu không hiểu sao thấy hơi khó chịu. Vào đúng lúc này, chợt có một tiếng động nhỏ truyền ra từ góc đằng trước giàn hoa.

Tạ Ninh giật mình, thoắt cái ngẩng đầu lên nhìn.

Xuyên qua tầng hoa đăng tiêu, có thể thấp thoáng nhìn thấy một bóng người hơi hơi khom lưng, ánh mắt cậu ngưng lại đôi chút, chợt nhận ra đó rất có thể là Tiểu Mạo.

Bảo sao Hà Mạn Quyển lại nói không hề có phòng bị, Đoàn Lăng một khi đã ngủ thì sẽ không nổi cáu, có người đến gần còn chẳng biết nữa là.

Tạ Ninh thu lại tầm mắt, làm bộ như không phát hiện thấy điều gì nhưng thật ra sự chú ý vẫn luôn đặt ở bóng dáng chỗ giàn hoa.

Xem ra kích thích tối qua chỉ đủ để khiến Tiểu Mạo yên tĩnh được đến trưa. Nếu kích thích chưa đủ, vậy dứt khoát cho một liều mạnh hơn đi, đỡ cho sau này cậu ta tiếp tục dây dưa thì Đoàn Lăng lại xách mình ra đỡ đạn.

Góc độ này vừa chuẩn, còn có ghế dựa che cho, Tiểu Mạo sẽ không nhìn rõ được tỉ mỉ chuyện gì đang diễn ra, vậy là có thể mặc sức tưởng tượng vô hạn bởi một cảnh tượng nào đó rồi.

Giữ nguyên tư thế đầu gối chạm đất, thân thể cậu khẽ nghiêng về trước, ghé sát đến gần mặt Đoàn Lăng, khóe mắt vẫn chú ý đến phản ứng của Tiểu Mạo.

Vài giây sau, Tiểu Mạo tưởng mình đã ẩn núp trót lọt lại ló đầu ra, vừa liếc nhìn thấy cảnh tượng hai người trước mắt đang hôn nhau, toàn thân liền cứng ngắc như đóng băng tại chỗ, thậm chí quên cả che giấu hơi thở.

Xem ra là đã thấy được rồi, lần này thì nên từ bỏ đi, cứ quấy rối nhân vật chính hoài như thế thật chẳng ra làm sao cả!

Bây giờ còn tốt, Đoàn Lăng chỉ là muốn bẻ gãy chân Tiểu Mạo thôi, chờ thêm mấy tháng nữa Tiểu Mạo cũng sẽ không bị nam phụ quyền thế vô nhân tính nào đó nuốt chửng.

Trong lòng Tạ Ninh thả lỏng, cảm thấy kích thích đến đây cũng ổn ổn rồi, đang chuẩn bị lùi về, chuyển dời tầm mắt từ trên người Tiểu Mạo về, đối diện ngay gần trong gang tấc với một đôi mắt xinh đẹp.

“…”

…Đoàn Lăng không biết đã tỉnh từ bao giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play