Nếu không phải vì mấy ngày nay xung quanh được yên tĩnh, đổi đối tượng khác vừa phiền phức lại vừa giảm hiệu quả, đã thế còn rất khó có được mặt tiền ưng mắt, thì thật sự Đoàn Lăng muốn cạy đầu Tạ Ninh ra nhìn xem bên trong chứa những gì.

“Con mắt nào của cậu thấy bố đây gượng ép?”

Cánh tay chống lên ghế tựa, hắn từ từ tiến sát lại gần cậu, con ngươi đen như vì sao u ám mờ mịt, lia cậu từ trên xuống dưới.

Lúc nhận ra Tạ Ninh đang căng thẳng mà thả chậm nhịp thở, cả người thì cứng ngắc từng chút một, tâm trạng hắn không hiểu sao lại từ mây chuyển nắng.

“Không muốn tôi phải cố gượng thì cậu chỉ cần tắm rửa sạch sẽ chút, đừng nói nhảm nữa, tôi sẽ xem xem rốt cuộc là cậu muốn yêu đương hay là ngứa da.” “…Tôi không có.” Tạ Ninh bất lực.

Mạch não hoàn toàn không chung một đường, trong lòng Đoàn Lăng, cậu chủ động tỏ tình thì cũng chẳng khác gì những người kia, theo thói quen suy nghĩ của hắn thì sẽ chỉ hiểu là cậu muốn tiếp cận chứ không phải là muốn chia tay.

Kệ đi, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cậu nhịn được.

Khi Đoàn Lăng lùi về chỗ ngồi, hương thơm vấn vít nơi đầu mũi cũng nhẹ đi không ít, thân thể cậu vô thức nhích lại gần hắn. Đợi đến lúc ý thức được điểu này, sắc mặt Tạ Ninh lúc đỏ lúc trắng, vội vàng lùi sát về phía cửa xe.

Đáng sợ… Vạn nhân mê thật sự quá đáng sợ!

….

Lại bị ném ở cổng khu biệt thự, lần này Tạ Ninh chắc chắn đến 90% là Đoàn Lăng cố tình chở cậu về đây, trả thù cậu mấy lần trước “không biết thân biết phận”.

Cái tên lòng dạ hẹp hòi này nữa!

Chiếc xe con màu đen nghênh ngang phóng đi, nhà đã bán mà chủ cũ cứ ba đến năm ngày lại trở về một lần, bác bảo vệ nhìn thấy cậu thì thân thiết chào hỏi.

“Nhóc con, mấy ngày nay không thấy đến nhỉ? Hôm nay cũng không vào à?”

“…Không ạ.”

Tạ Ninh khổ không sao kể siết, đành chấp nhận số phận ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Bảy giờ hơn cậu mới về đến tiểu khu Trang Lâm, từ xa xa nhìn thấy một bóng người đang chống nạng đứng ở cổng tiểu khu, vây xung quanh còn có mấy ông con trai mặc đồng phục Nam Cao.

“Mạnh Kỳ Cửu?” Lại gần nhìn, cậu ngạc nhiên gọi một tiếng.

Mạnh Kỳ Cửu quay đầu lại, nhìn thấy cậu thì đôi con ngươi bất chợt co lại, sau đó thì thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, cơ mặt đang căng chặt rõ ràng đã thả lỏng hơn.

“Sao cậu lại tắt điện thoại? Trên đường về gặp chuyện gì hả? Bị ai chặn đường sao?”

Không đợi cho Tạ Ninh kịp hỏi hắn sao lại đứng đây, Mạnh Kỳ Cửu đã bùm bùm ném ra một loạt câu hỏi.

“Dạo mấy vòng Dương Trừng cũng không tìm thấy, rốt cuộc cậu đã đi đây vậy?”

Vẻ hốt hoảng chưa hết ở Mạnh Kỳ Cửu không giống như chỉ đang xã giao, mà là thật sự lo lắng cho cậu. Từng dòng nước ấm áp chảy qua trong lòng Tạ Ninh, sau đó là tràn ngập lời xin lỗi. Trên tàu điện ngầm cậu mải suy nghĩ băn khoăn không ngừng, hoàn toàn quên bẵng đi cái điện thoại.

“Thật sự xin lỗi, lúc ấy tôi có việc, quên gọi điện lại cho cậu.”Tạ Ninh ngượng ngùng nói.

Cậu định giải thích, nhưng còn chưa nói xong thì đột nhiên Mạnh Kỳ Cửu nheo mắt, ánh mắt khóa chặt trên cánh tay bị thương của cậu, giọng điệu lạnh lẽo.

“Ai làm đây?”

Theo tầm mắt của hắn, Tạ Ninh nhìn đến miệng vết thương đã khô máu: “Này hả, té ngã nên trầy tí da thôi.”

Dứt lời, cậu ngẩng mặt lên cười cười với Mạnh Kỳ Cửu: “Cảm ơn đã lo cho tôi, nhưng thật sự không có gặp rắc rốirối gì đâu.”

Vết thương là do nhân vật chính gây ra nhưng chỉ có thể nói là do tai nạn ngoài ý muốn. Đoàn Lăng có tiếng ác, học sinh ở Dương Trùng tuy cô lập cậu nhưng cũng không ai dám đường đường chính chính chặn người.

Nói thật, sau khi biết được thân phận của Mạnh Kỳ Cửu thì Tạ Ninh cũng không muốn qua lại với hắn ta quá nhiều, sợ sẽ bị dính vào nội dung vở kịch sau khi chia tay.

Hiện giờ bọn họ cùng lắm mới gặp nhau được một lần, không tính là quen biết gì, cái vẻ lo lắng quan tâm của đối phương vừa khiến cậu cảm động, lại vừa cảm thấy khó hiểu hơn cả.

“Thật không?” Ánh mắt Mạnh Kỳ Cửu mang theo sự nghi ngờ.

Đối với mấy người thường xuyên đánh nhau như bọn họ mà nói, rất nhiều vết thương chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay nguyên nhân, cánh tay của Tạ Ninh rõ ràng là trầy da do bị ai đó đẩy ngã.

Nhưng cậu không muốn nói ra, môi Mạnh Kỳ Cửu khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không cố ép hỏi thêm nữa.

Hiện tại giữa hai người quả thật không được coi là thân thuộc gì cho cam.

“Dương Trừng rặt một lũ hợm hĩnh, nếu cậu gặp rắc rối thì cứ nói cho tôi biết, tôi có cách khiến cho chúng nó phải khóc lóc kêu cha… Khụ, cho chúng nó tỉnh ngộ.”

“…”

Tạ Ninh câm lặng, nửa đêm trèo cửa sổ cũng là một cách trong đó hử.

không chỉ mỗi Mạnh Kỳ Cửu đứng chờ ở lối vào tiểu khu Trang Lâm, còn có cả mấy cậu thiếu niên mặc đồng phục Nam Cao đang ngồi chồm hỗm nữa. Lúc này có mấy người trầm ngâm đánh giá cậu, thái độ không có vẻ thân thiện mấy.

Học sinh của Nam Cao và Dương Trừng chính là cái kiểu có tình cờ gặp nhau trên đường cũng phải chửi nhau hai câu, càng đừng nói là bọn họ vừa phải đợi Tạ Ninh hơn tiếng đồng hồ.

Tuy nhiên ánh mắt thù địch thì Tạ Ninh gặp nhiều rồi nên cũng không quan tâm lắm. Có nhiều tiểu đệ ở đây thế này, xem ra Mạnh Kỳ Cửu về cơ bản là không cần cậu quan tâm nữa rồi.

Xuất phát từ lời hứa ban đầu, Tạ Ninh vẫn thăm hỏi cho có: “Chân cậu thế nào rồi?”

Nói xong cậu lại liếc về phía mấy thiếu niên đang đứng cách đó không xa, đang định nói không có việc gì thì cậu về trước, chợt thấy mấy người vốn đang thành thành thật thật đứng đó lại bỗng nhiên chen chúc nhau đi tới.

“Kỳ Cửu, cậu đã có người trông nom thì bọn này đi trước đây!”

Khi lướt ngang qua người cậu, những người khác đều trưng cái bộ mặt khó chịu, duy chỉ có một người mang gương mặt búp bê đeo khuyên tai là nháy mắt cười hì hì với cậu, rồi còncòn làm một cái động tác tay khó hiểu với Mạnh Kỳ Cửu.

Mặt Mạnh Kỳ Cửu ửng đỏ, giơ chân định đá cậu ta, cái chân bó bột của hắn vừa duỗi ra, cơ thể mất thăng bằng về phía trước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play