Lúc này đây, ngay đến cả thở mạnh Tạ Ninh cũng không thể, bởi mỗi một lần hít vào thở ra mùi thơm sẽ càng nồng đậm, đầu óc bị xông đến mê mang. Dưới sự thúc giục không còn đủ kiên nhẫn của Đoàn Lăng, ma xui quỷ khiến thế nào lại thật sự ôm eo hắn.

Đợi đến lúc kịp ý thức được bản thân đang ôm nhân vật chính, cậu sợ tới mức suýt thì tự c.h.ặ.t t.a.y mình!

Thể chất vạn nhân mê thuộc loại thuần lưu manh, khi bộc lộ ra thì mức ảnh hưởng không khác nhau là mấy. Tạ Ninh cứ tưởng rằng bản thân là người ngoài đến đây thì tự thân đã mang kháng thể, trên thực tế vẫn là không tránh được.

Chủ yếu là do trên người Đoàn Lăng có một mùi hương đặc biệt rất gây nghiện, khi mà cách mấy ngày lại ngửi thấy lần nữa, các tế bào trong cơ thể hưng phấn một cách khó hiểu, như thể mưa dầm thấm lâu vậy.

Chẳng trách lại có nhiều người phát cuồng theo đuổi hắn như vậy, thậm chí có bị đánh cho tơi bời cũng chẳng sá gì. Cũng may Đoàn Lăng là một tên ngang ngược không biết sợ là gì, nếu không thì không thể ngày nào cũng bị người ta dồn vô góc tường được.

Nghĩ đến đó, chóp mũi cao thẳng của Tạ Ninh khe khẽ run, nương theo hương thơm ngọt thanh, hai tay đang túm lấy bên sườn áo của Đoàn Lăng không khỏi siết chặt thêm.

Thân thể Đoàn Lăng cứng đờ, nhướng mày định nói chuyện thì khoé mắt quét đến Tiểu Mạo đang lủi về sau cột điện, hắn ngay lập tức vọt đến như phi tên.

Một cơn gió thổi vù qua, Tạ Ninh không phản ứng kịp một mình đứng ngây tại chỗ.

“Đoàn…!”

Đang khi Tiểu Mạo rụt đầu về thất thần cố tiêu hóa cảnh tượng vừa chứng kiến, thì bóng đen mang theo cảm giác ớn lạnh gai người ập đến, cậu ta có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

Giọng nói Đoàn Lăng lạnh lẽo: “A, bắt được mày rồi.”

Lúc Tạ Ninh chạy đến, thoáng thấy Đoàn Lăng túm cổ áo rồi xách cậu chàng nhỏ gầy lên, vung nắm đ.ấ.m định đánh xuống.

“Đoàn Lăng?!”

Cậu hoảng sợ, không chút suy nghĩ gì muốn ngăn hắn lại, mới túm được cánh tay của Đoàn Lăng đã bị hất văng.

“Cậu tránh ra!”

Đoàn Lăng đã nổi cơn thịnh nổ thì ai cũng không cần biết, cú hất ấy tới đột ngột không kịp phòng bị, Tạ Ninh theo quán tính lui về sau mấy bước, cuối cùng ngã đập m.ô.n.g xuống đất.

Cơn đau xót dâng lên chỗ khuỷu tay bị chạm đất, cậu không kìm được hít một hơi lạnh. Trên con đường vắng lặng, âm thanh có vẻ vô cùng rõ ràng, khiến Đoàn Lăng đang vung nắm đ.ấ.m bất chợt đứng hình, lửa giận che mờ lý trí bị dời đi hơn nửa.

Hắn quay đầu lại, đối diện với đôi mắt phiếm lệ của Tạ Ninh, lồng n.g.ự.c càng thêm nóng nảy: “Ông đây đánh nó, cậu sáp đến làm m* gì?! Tránh qua một bên đi!”

Tạ Ninh cố chịu đau đứng lên, phản ứng đầu tiên là nhìn ngó xung quanh.

Nhưng mà không thể không nói, vị trí mà Đoàn Lăng tính toán từ lâu thực sự rất hoàn hảo, ngay lúc vừa tan học xong, chỗ này không có đến một người qua lại, quả đúng là một nơi tuyệt vời để dạy dỗ người ta.

“Cậu có đánh cũng vô dụng thôi!” Cậu không từ bỏ cố gắng khuyên ngăn: “Hay là để tôi nói chuyện với cậu ấy?”

“Sao cậu biết là vô dụng?”

Đối mặt với tình thế sắp bị đánh cho nhừ tử, thế mà lúc này Tiểu Mạo hẵng còn trầm mê sắc đẹp, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn.

Trong mắt Đoàn Lăng lộ rõ sự chán ghét, hung dữ nói: “Không phải chủ của nó què rồi à, nếu nó cũng què nốt thì xem có bám đuôi được nữa không?”

Phát ngôn như thế không giống nói đùa chút nào, trong lúc đang nói, thậm chí Đoàn Lăng còn quét mắt đến hai cái chân thon gầy như gậy trúc của Tiểu Mạo, giống như đang cân nhắc xem đạp gãy cây nào thì thích hợp.

Tạ Ninh nghe thấy vậy, thân thể lạnh toát lấn át cả cơn đau nơi cánh tay.

“Đoàn Lăng, cậu đừng có đùa…” Cậu nói một cách khó khăn. Khi lần nữa tiến lại gần, bước chân không khỏi có chút chần chừ.

Cậu vẫn đánh giá quá thấp mức độ tàn bạo của nhân vật chính, bị Tiểu Mạo đeo bám lâu như vậy, chỉ sợ lửa giận vốn đã tích tụ lâu ngày sẽ bùng nổ.

“Ông đùa cái rắm!”

Không còn kiên nhẫn mà phí lời với Tạ Ninh nữa, Đoàn Lăng túm cổ áo Tiểu Mạo rồi quăng cậu ta xuống đất, đầu lưỡi đỏ thắm lướt nhanh trên môi, tầm mắt dừng ở cái chân trái gần hắn nhất.

Thoáng nhìn thấy động tác nhỏ theo thói quen của Đoàn Lăng trước khi xuống tay, con ngươi Tạ Ninh co lại, nhanh chóng xô đến. Thân hình Đoàn Lăng vấp một cái, động tác cứ thế mà bị cắt ngang..

Sau khi đứng vững lại, trên thái dương Đoàn Lăng gân xanh nổi giật giật, hít một hơi thật sâu: “Tạ, Ninh!” Tiểu Mạo vừa tránh được một kiếp mặt trắng bệch như tờ, trong ánh mắt si mê cuối cùng đã xuất hiện dấu vết của sự sợ hãi, nhưng vẫn không mở miệng xin tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play