Tầm năm giờ rưỡi, trước lúc tiết tự học buổi tối kết thúc còn nửa tiếng.
Trong túi bỗng thấy rung hai tiếng, Tạ Ninh lấy ra xem liền thấy có lời mời thêm bạn tốt trên ứng dụng mạng xã hội, mục thông báo viết ‘Què chân tầng trên’.
Khóe miệng bất giác nhếch lên, cậu trực tiếp nhấn đồng ý. Có thể là do biết cậu còn đang học nên Mạnh Kỳ Cửu chỉ nhắn một cái meme cười nhe răng rồi sau đó cũng không có động tĩnh gì thêm.
Tối hôm qua bó bột xong, hôm nay hình như Mạnh Kỳ Cửu chống nạng đi học. Từ sáng tinh mơ đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở trên tầng trên, giống như có người tới đón hắn đi học.
Là đại ca ở Nam Cao, có vẻ như không có nhiều chỗ cần cậu chăm sóc cho lắm. Tạ Ninh lặng yên suy nghĩ xem gãy xương thì mất khoảng bao lâu mới lành, sự tập trung vốn ban đầu đặt trên sách vở cũng dần trôi xa.
Mà nói đến…tuy rằng đang trong một mối quan hệ, nhưng cậu vừa không biết số di động của Đoàn Lăng, vừa không có mạng xã hội của hắn, ngoại trừ mối liên hệ ở trường ra thì đến cuối tuần gần như là không tìm được đối phương.
Ưu điểm duy nhất có lẽ là đến khi chia tay thì đỡ phải xóa liên hệ trong sinh hoạt thường nhật, bởi vì về cơ bản là không có.
…Đúng là một công cụ hình người thảm thương mà.
Tạ Ninh lén bĩu môi, bất bình hộ nguyên chủ hai câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống bài tập.
Sáu giờ, đã đến giờ tan học, hành lang ồn ào huyên náo, đám học sinh ngày thường đều vội vã ra về mà hôm nay lại cùng ở lại trường. Tạ Ninh vẫn như mọi hôm chậm rì rì thu dọn sách vở, chợt phát hiện Diệp Tuyên bình thường cũng chậm rãi như cậu nhưng hôm nay lại là người đầu tiên ra về.
Bầu không khí khó xử với Diệp Tuyên đã kéo vài ngày, Tạ Ninh cũng từng thử cố gắng xoa dịu nhưng đối phương dường như chẳng có ý này.
Nhìn bóng dáng cậu ta vội vàng, trong lòng Tạ Ninh nghi hoặc, chợt nhớ tới những lời mà Hà Mạn Quyển sáng nay chưa kịp nói hết.
Diệp Tuyên là sao vậy? Chẳng lẽ ngoài là học bá ra thì còn có thân phận nào khác sao? Mà nhắc tới, trước kia bầu không khí giữa cậu và Đoàn Lăng rất là kỳ quái, nếu cho rằng Đoàn Lăng độc miệng bởi vì ghen thì hoàn toàn là nói bậy nói bạ, vậy tức là hai người đó trước đây đã có mâu thuẫn?
Người khác nhắm vào hắn đều là do có tình cảm với vai chính, Diệp Tuyên chắc không phải vì ghét Đoàn Lăng mà ghét lây cả cậu đấy chứ…
Tạ Ninh vừa thu dọn cặp sách vừa nhớ lại mọi chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này lắm. Lần đầu tiên Diệp Tuyên đối xử hòa nhã với cậu còn không phải là cái hôm cậu cho Đoàn Lăng ăn bơ ngay trước mặt bao người sao!
Tiếng ríu rít đàm luận trong phòng học chặn đứt hồi ức của cậu.
“…Má ơi, Đoàn Lăng không bê cái hội học sinh đi được à!”
“Mọi hôm bọn Cố Tử Chân oai lắm cơ, sao hôm nay như mấy con chim cút lẩn lẩn đâu thế!”
“Tui bảo, sao không ai đuổi Tiểu Mạo đi vậy!”
“Ai chả biết Tiểu Mạo là cún con được Mạnh Kỳ Cửu bảo vệ nhất chứ, mày cmn dám chọc thằng điên đấy không!”
“Miêu Quyển đâu, để Miêu Quyển đi đi, với lại không phải Mạnh Kỳ Cửu què rồi à, tao nghe nói thế mà.”
“Thật hay giả đấy? Ai tẩn cho què vậy? Tui gọi người ta là bố thì có thể nào đạp gãy nốt cái chân còn lại của Mạnh chó không?”
Tạ Ninh: “…”
Trong nguyên tác, số người theo đuổi Đoàn Lăng quá cả hai bàn tay đếm không xuể, Tạ Ninh không có hứng thú mấy với Tiểu Mạo. Ngày hôm ấy, cậu vẫn như thường lệ vội vã rời trường.
Nói cho cùng, căn nguyên của vấn đề vẫn nằm ở cái kế hoạch trao đổi học sinh, hội học sinh bị Đoàn Lăng kết liễu cũng là xứng đáng.