Không biết vì sao Tạ Ninh cứ có cảm giác rằng tuyệt đối không thể để cho Đoàn Lăng biết cậu có qua lại với Mạnh Kỳ Cửu. Rõ ràng đợi không đến nửa tháng nữa là đến cốt truyện chia tay rồi, mà trong lòng cậu vẫn lo sợ bất an, hận không thể biết ngay nguyên do.

Ở bên này cậu gắng lấy lại tinh thần, thì ở bên kia Hà Mạn Quyển sinh long hoạt hổ sau khi thoát khỏi đống đề thi.

Thời gian nghỉ trưa, Tạ Ninh gặm bánh mì xong, lấy ‘Phân tích tình hình thực tế Vạn nhân mê’ ra định lên kế hoạch chia tay tiếp theo, đúng lúc này Hà Mạn Quyển nghênh ngang bước lên tầng của năm ba.

“Tên ẻo lả, đang làm gì đấy?”

Rút quyển sổ được nửa đường đành thu hồi, Tạ Ninh liếc nhìn cậu ta, không đáp lời.

Hà Mạn Quyển tuy là ngốc bạch ngọt, nhưng gia giáo từ nhỏ đến lớn đều rất nghiêm khắc, bằng không cũng không đến mức mắng người mà chỉ dám quanh co lòng vòng “mày nó mèo”, chỉ vì sợ không may bị người cha uyên bác của mình nghe được mấy câu thô tục lại đánh cậu gãy chân.

Liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, Hà Mạn Quyển hắng hắng giọng: “…Được rồi, được rồi, không gọi cậu là thằng ẻo lả nữa là được chứ gì!”

Đặt m.ô.n.g ngồi xuống vị trí Diệp Tuyên bỏ trống, cậu ta tò mò hỏi: “Bữa trưa sao cậu không ăn cùng anh Lăng? Hai người rốt cuộc quen nhau như thế nào vậy?”

Kế hoạch tạm thời chưa quyết định, cũng không rõ ý đồ cậu ta đến đây, Tạ Ninh thở dài nói cho có lệ: “Buổi trưa không phải là cậu đều dính lấy hắn sao, tôi ăn cơm với hắn, vậy cậu thì làm sao?”

Hà Mạn Quyển sửng sốt, hình như cũng có lý.

Nếu anh Lăng ăn trưa cùng Tạ Ninh, thế không phải cậu ta thành người thừa à! Không ngờ nguyên nhân thế mà lại do mình, Hà Mạn Quyển chân tình thực cảm lộ vẻ xúc động, ánh mắt nhìn Tạ Ninh cũng ôn hòa hơn tám lần, càng nhìn càng cảm thấy tên này vậy mà cũng biết suy nghĩ cho người khác, cậu ta thật sự meo là một chàng trai tốt.

Khó trách ngay đến cả anh Lăng cũng trầm luân trong ôn nhu hương không thôi, hơn nữa mặt của tên ẻo lả này thanh tú xinh xẻo, giọng nói lại nhẹ nhàng, ai mà không thích chứ!

…Cả cậu nữa, hôm nay cũng vô tình tới chỗ tên ẻo lả này đấy thôi.

Cứng rắn ép bản thân mở mang tầm mắt, Hà Mạn Quyển nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên ‘a’ một tiếng: “Lão nham hiểm Cố Tử Chân kia lại muốn làm gì đây?”

Tạ Ninh theo tầm mắt cậu ta nhìn xuống phía cổng trường, ở đó có mấy người trong Hội học sinh đang tụ tập.

“Ô!” Dư quang nhìn đến Tạ Ninh, Hà Mạn Quyển chợt biến sắc: “Tôi nhớ ra rồi, chắc chắn là vì chuyện trao đổi sinh! Cậu có phải còn chưa biết không?”

“Tôi có biết.” Trái ngược với Hà Mạ Quyển, Tạ Ninh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Chẳng phải còn bỏ phiếu nữa sao? Rốt cuộc có thể là ai đây.” Cuối cùng sang Nam Cao trăm phần trăm là Đoàn Lăng, cốt truyện đoạn này cậu nhớ rõ ràng, cho nên không có căng thẳng như Hà Mạn Quyển.

“Trường chúng ta chưa bầu ra ai, nhưng Nam Cao bầu ra rồi đấy.”

Không chỉ Dương Trừng muốn chọn một học sinh sang Nam Cao trong một tuần, mà Nam Cao cũng sẽ đưa một trao đổi sinh đến. Sau khi thảo luận xong, quyết định Nam Cao sẽ gửi học sinh qua trước.

Hà Mạn Quyển xoa tay xoa vai nói: “Hôm nay thứ hai, bọn học chắc đi Nam Cao đón người. Chết tiệt, tôi ngược lại muốn nhìn xem đứa nào meo dám đến đây chịu c.h.ế.t nào. Tốt nhất chỉ là mấy con chuột hôi hám, ông đây sẽ khiến cho nó có đi mà không có về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play