Mãi cho tới khi Đoàn Lăng đi đến bên cạnh, Tạ Ninh vẫn còn đang giữ nguyên tư thế tìm đồ, không nhúc nhích ngơ ngác nhìn hắn.

Đoàn Lăng bị ngó đăm đăm bèn nhíu mày, nhấc chân đá một cú vào bàn học: “Câm luôn rồi à?”

Lại đến rồi, cái nết chó đẻ không sai đi đâu được của nhân vật chính, vấn đề là hắn tới đây làm gì?

Không chỉ nghĩ trong đầu như vậy, Tạ Ninh thậm chí còn lỡ buột miệng: “Sao cậu lại đến đây?”

Vừa hỏi xong, trong lòng cậu có hơi giật thót, quả nhiên sắc mặt Đoàn Lăng nháy mắt sa sầm: “Sao, không chào đón à?”

Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Đoàn Lăng đảo qua Tạ Ninh cùng Diệp Tuyên đang xài chung một cái bàn học, mặt mày cau có chợt giãn ra, trong mắt lóe lên chút châm chọc.

“Ngoại tình?”

“…Cái gì?!”

Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Tạ Ninh suýt nữa đã nhảy dựng lên bịt kín miệng hắn!

Nhiều người đang dựng tai nghe ngóng như thế, nhân vật chính vậy mà cái gì cũng dám phát ngôn, đã thế còn là nói bậy nói bạ.

Đúng như vậy, Đoàn Lăng vừa dứt lời, học sinh trong lớp đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tả. Sắc mặt Diệp Tuyên lúc đỏ lúc trắng, siết chặt cây bút trong tay, nhưng cũng không hề né tránh cái nhìn của Đoàn Lăng.

Tạ Ninh nhỏ giọng trách mắng: “Cậu đừng nói bậy! Ai ngoại tình?”

Nom dáng vẻ tức mà không dám cãi cố gắng nén nhịn của Tạ Ninh, Đoàn Lăng đang khó chịu coi như có chút hòa hoãn, nhướng mày lên hỏi: “Vậy cậu đang làm gì đây?” “Tôi đang học!” Thẹn quá hóa giận, Tạ Ninh không kiềm chế được cảm xúc: “Sắp vào lớp rồi, có gì thì tối nói sau đi.”

“Hừ.”

Cảm nhận được sự bài xích từ cậu, Đoàn Lăng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm hai lời xoay người rời đi. Đúng lúc này Tạ Ninh tinh mắt phát hiện thứ hắn đang cầm trong tay. …Đó là một bài thi môn Toán đang bị chủ nhân cái tay vò nát, qua khe hở còn có thể nhìn thấy số điểm nát bét không nỡ nhìn và một góc tên họ của cậu.

“Khoan!”

Không chút nghĩ ngợi, Tạ Ninh đột ngột kéo tay của Đoàn Lăng ngăn lại. Đoàn Lăng bị chạm vào nên sắc mặt càng ngày càng tối sầm. Đang muốn hất ra, nhưng ngay giây sau đó bên tai vang đến tiếng hít khí của bao người khác.

“…Hừ!”

Miễn cưỡng khống chế xúc động muốn đá bay Tạ Ninh, ấn đường Đoàn Lăng giật giật, kìm nén lửa giận mà gằn giọng: “Bỏ tay ra!”

“Bài thi bài thi, cảm ơn cậu đã mang tới.”

Tạ Ninh nhẹ giọng năn nỉ, chỉ sợ hắn gia tăng thêm chút lực nữa thôi sẽ thẳng tay xé nát.

Ném tờ giấy đã bị vo tròn lên bàn, thừa dịp Tạ Ninh tốn sức nhặt bài thi lên, Đoàn Lăng rút tay về rồi ra sức cọ cọ hai cái lên quần áo, vẻ mặt không khác gì muốn ăn thịt người đến nơi.

Tạ Ninh không hề nhận ra điều ấy, thở phào nhẹ nhõm: “Hầy, mình còn nghĩ cậu chắc chắn sẽ ném đi cơ.”

Khóe miệng Đoàn Lăng khẽ nhếch.

Hắn quả thực đã định vứt rồi, nhưng lời này thốt ra từ miệng Tạ Ninh sao lại khiến người ta khó chịu như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play