Hai mươi phút sau Đoàn Lăng từ phòng tắm đi ra, trên người mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi mà thoải mái ngồi xuống ghế sofa, bước đi rõ ràng là không vui.

Vết thương trên mặt không được che chắn sau lại bị nước vào nên càng thêm rõ ràng, miệng vết thương hồng hồng vẫn còn dính chút máu. Hắn hất cằm về phía đầu giường: “Trong ngăn tủ có thuốc, cho cậu một phút, nhanh lên!”

Tạ Ninh mặt ngơ nhìn hắn, đứng đó không nhúc nhích.

“Cậu rốt cuộc có làm không?!”

Tâm trạng vốn đã tệ đến cùng cực, thấy cậu lúc này một bộ dáng như đứa đần, Đoàn Lăng sắp hết sạch kiên nhẫn: “Mẹ nó phiền, làm nhanh lên rồi đi!”

Não bộ đã học được cách tự động che chắn những lời thô thiển, nét mặt Tạ Ninh lúc xanh lúc trắng, bây giờ đã hoàn toàn hiểu ra, nhân vật chính chấp nhận để cậu bôi thuốc.

Cậu có nghĩ đến khả năng kế hoạch chia tay sẽ thất bại, nhưng lại không ngờ sẽ thất bại theo cách này, Đoàn Lăng vậy mà thật sự đồng ý.

Việc đã đến nước này, đành cay đắng chấp nhận.

Theo hướng dẫn tìm được hộp y tế, Tạ Ninh ảo não đang định bôi thuốc thì Đoàn Lăng bỗng “chậc” một tiếng.

“Ngồi đi, đừng có nhìn xuống tôi.”

“…”

Khóe miệng Tạ Ninh giựt giựt, rất là tốt tính ngồi lên sofa, vậy mà Đoàn Lăng vẫn còn khó ở: “Cách xa chút!”

“…Có một phút thôi.” Cậu nhịn không nổi nữa oán thán: “Cậu chẳng phải đã nói nhanh lên à, nhưng cậu đâu có chịu phối hợp.”

Rõ ràng đó là một lời phản bác, nhưng giọng nói của cậu nhẹ nhàng nghe không giống như đang cố tình tranh luận, ngược lại rất giống làm nũng. Quả nhiên nét mặt Đoàn Lăng ban đầu phức tạp kỳ quái, sau lại hùng hổ nói gì đó, cuối cùng cũng không đòi hỏi, yêu cầu thêm cái gì nữa.

Tạ Ninh đã từng tự mình bôi thuốc qua, chẳng tốn chút sức lực nào đã chuẩn bị sẵn sàng, khi cục bông đã được tẩm thuốc xoa nhẹ lên khóe miệng Đoàn Lăng, bất ngờ là cậu không quá căng thẳng.

Không biết là do thuốc bôi lên miệng viết thương bị đau hay là do cậu chăm chú mà dựa vào quá gần, lát sau Đoàn Lăng khẽ động đậy.

Tạ Ninh lập tức căng thẳng cười hề hề: “Đau không? Tôi chưa thoa thuốc cho ai bao giờ, nếu đau thì tôi sẽ nhẹ tay hơn chút.”

“Cậu cái gì cũng không biết mà cái gì cũng dám nói ha.” Đoàn Lăng tức giận mắng.

“…Gì mà dữ thế.”

Khi thắt cà vạt ở ghế sau xe, vì lúc đó ngoài hai người bọn họ ra thì vẫn còn có tài xế, bầu không khí tuy hơi sai sai nhưng cũng không đến mức là quá kỳ quái. Nhưng hôm nay chỉ có hai mình trong phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh, lại thêm mối quan hệ phức tạp mà vi diệu, trong không khí khó tránh khỏi xuất hiện chút ái muội như có như không.

Hơi thuốc nồng nặc cũng chẳng lấn áp được mùi hương quen thuộc kia thoang thoảng nơi đầu mũi. Chỉ có một phút mà tựa như được kéo dài gấp vài lần, trong sự im lặng kỳ lạ, tâm thế bình tĩnh của Tạ Ninh bỗng trở nên rối loạn.

Ánh mắt cậu rối rắm lựa lời nói: “Miệng vết thương dính nước sẽ không để lại sẹo chứ?”

“Không sao cả.” Có thể do không muốn nhìn thẳng cậu, đôi mắt đào hoa của Đoàn Lăng cụp xuống, hàng mi xinh đẹp để lại một bóng mờ: “Sao cậu nói nhảm nhiều vậy.”

Lúc thoa thuốc, vì cố kỵ đến chiều cao của Tạ Ninh nên chiếc cằm thanh tú của Đoàn Lăng ngày thường luôn hất cao thì nay bắt buộc phải hạ xuống, khí chất lạnh lùng đến thấu xương giảm bớt, dung mạo diễm lệ thêm phần hút mắt.

Gương mặt này càng nhìn gần càng không thể không cảm thán Chúa sáng thế sao mà thần kỳ, Tạ Ninh khẽ lắc đầu, thả lỏng.

“Không sao thế nào được, cậu đẹp như vậy mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play