Thật vất vả mới tìm được cậu liền vội vàng đem trả lại, mặt không đủ dày để mượn người ta thêm lần nữa.
Nhận lấy quyển vở, Diệp Tuyên hỏi: “Cậu xem xong rồi hả?”
Tạ Ninh không muốn nói dối, xấu hổ mà cười cười: “Thật ra là chưa.”
Vừa dứt lời, Diệp Tuyên tay cầm quyển vở bỗng trở nên căng thẳng, như muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn trở về,
“Cậu không có mở ra à?”
“Ừ…mình không.”
Lần này Diệp Tuyên không nói gì nữa, trực tiếp quay lưng trở lại chỗ ngồi, cảm thấy được cả sự tức giận toát ra từ bóng lưng cậu ta, Tạ Ninh có chút không biết phải làm sao.
Học bá khó có được lần tốt bụng cho mượn vở ghi vậy mà cậu còn không cảm kích, thực sự là có hơi không biết điều. Do dự giây lát, Tạ Ninh ngồi sau nhẹ nhàng chọc chọc cậu ta: “Bạn học Diệp Tuyên, hai ngày nay không khiến cậu bị chậm trễ chứ? Mình không cẩn thận quên mất, ngại quá.”
Phải mãi một phút sau, Diệp Tuyên mới lên tiếng.
“À, tiết sau có kiểm tra, cậu chuẩn bị cho tốt là được.”
“…?”
Đúng như lời cậu ta nói, trong tiết Toán tiếp theo, giáo viên không giảng bài mà phát một xấp giấy, nói là kiểm tra bất ngờ. Kiểm tra lần này, Tạ Ninh thảm không nỡ nhìn.
Trong ngày đã có kết quả, tuy là Tạ Ninh biết đây là ngoài ý muốn, ai có thể ngờ được chỉ lỡ có 5 phút trên lớp thôi mà chiếm đến một nửa kiến thức trong bài kiểm tra. Nhưng trong mắt người ngoài, lý do cậu điểm kém không phải là như vậy…
Trong ánh mắt các bạn học viết rất rõ “Này thì yêu với đương này! Vì bạn xứng đáng!”
Mấy cô cậu phú nhị đại ngày thường chẳng quan tâm thành tích ra sao thế mà lúc này lại đặc biệt chú ý đến, ai điểm cao liền cầm theo bài thi, như có như không đu đưa bên cạnh cậu mấy vòng. Gây phiền thì không dám, nhưng khoe khoang thì tự tin có thừa.
Tuy nhiên con mọt sách Tạ Ninh không có bị chịu đả kích như mọi người mong đợi, ngược lại hai mắt còn sáng rực, lấp lánh nhìn bài thi thiếu chút nữa là không đạt tiêu chuẩn trong tay, nhìn đi nhìn lại đến hết cả tiết tự học buổi tối.
Tan học, Tạ Ninh không chậm trễ thêm giây nào, nhanh chóng xách cặp lên rồi rời đi. Diệp Tuyên lúc này đã hết tức giận, vốn định quay lại cho cậu “một bậc thang”, nhưng dư quang chỉ kịp nhìn đến bóng dáng Tạ Ninh đang phi như bay ra ngoài.
“Vội cái gì? Suýt nữa là đập trúng tôi rồi!”
Cô gái bàn bên than nhẹ một tiếng, ngay sau đó đã có người tiếp lời: “Vội vã đi hẹn hò đấy, không phải hôm nay Đoạn Lăng không học tiết buổi tối sao?”
“Cậu ấy không ngủ à?” Cô gái hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay thì không, nhiều đứa trốn học lắm, hình như bên Nam Cao lại gây rối, ài…thế cậu ta gấp cái gì?”
Mấy lời sau đó Diệp Tuyên không nghe nữa, vẻ mặt nhẹ nhàng trước đó dần dần cứng lại, cậu ta chậm rãi thu dọn lấy đồ đạc.
Trước đây cậu ta đều đi về bằng cửa trước vì gần hơn, nhưng hôm nay lại cố tình đi cửa sau để vòng qua chỗ ngồi của Tạ Ninh.