Đương nhiên, sau hôm nay thì lại càng thích, cho nên không thể lý giải nổi tại sao biểu tình Tạ Ninh cứ như trời sập vậy.

“Chẳng lẽ…con với cậu Đoạn có vấn đề?” Bố Tạ hỏi mà trong lòng sợ run. Hít sâu một lúc, Tạ Ninh trưng ra gương mặt tươi cười nhẹ nhàng như thường: “Không có ạ, bọn con không có vấn đề gì.”

Bố Tạ vẫn chưa yên tâm: “Không lẽ cậu ta thay lòng đổi dạ?”

“Sao thế được! Cậu ấy chỉ thích con thôi, con chính là mối tình đầu của cậu ấy!”

Vì nói dối mà hai má Tạ Ninh phiêm phiếm ửng hồng, nhìn thấy vậy bố Tạ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Bố nói mà, con trai bố đẹp như thế, không ai là không yêu. Hôm nay chị Trương hàng xóm còn hỏi thăm tuổi con đấy.”

Tạ Ninh không để tâm đến mấy chuyện phiếm trong tiểu khu, chen vào hỏi: “Bố…đại khái nhà họ Đoạn đã hỗ trợ chúng ta bao nhiêu tiền?”

“…Trần Phi đã lấy mất hơn 50 triệu (tệ).”

Sau nhiều tháng bị truy thu, bố Tạ từ lâu đã không nhớ rõ số tiền cụ thể: “Nếu trả trong mười năm thì tiền lãi mỗi tháng khoảng sáu, bảy trăm nghìn (tệ). Bố nợ ba tháng, hoặc bốn tháng…”

Tạ Ninh đỡ trán, héo rút như một quả cà tím bị c.h.ế.t cóng.

Này thì làm gì còn tâm trạng ăn uống nữa, qua loa nhét mấy miếng cơm, dưới cái nhìn chăm chú đầy lo lắng của bố Tạ, cậu trốn trở về phòng, đóng cửa lại rồi vùi mình vào trong lớp chăn bông. Nửa tiếng sau, bố Tạ bưng một đĩa trái cây gõ cửa tiến vào, nhìn thấy “con rể” vẫn còn dính trên trần nhà mới hoàn toàn yên tâm.

“Ninh Ninh, hay là qua sinh nhật của con thì mời cậu Đoạn tới nhà mình chơi được không?”

Tạ Ninh nằm trên giường rầu rĩ nói: “Cậu ấy tên là Đoạn Lăng.”

“Được được, mời Đoạn Lăng tới nhà mình, nói rồi đấy, trong khoảng thời gian này bố sẽ luyện tay nghề nấu ăn cho thật ngon nghẻ.”

Tạ Ninh đã chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện.

Đến bây giờ Đoạn Lăng vẫn nghĩ rằng cậu đang ở tại khu biệt thự kia, sao có thể mời đến được. Hơn nữa sinh nhật của cậu là vào tháng sau, lúc đó cậu với Đoạn Lăng đã sớm đường ai nấy đi rồi.

Chờ bố Tạ rời đi, Tạ Ninh mới trở mình. Không trở còn tốt, vừa lật người mặt đã phải đối diện ngay với trần nhà, cổ họng mắc nghẹn thiếu điều muốn câm luôn.

Ngay từ đầu, cậu chỉ lo lắng đến việc nếu chủ động chia tay sẽ dẫn tới cốt truyện bị hỏng, gây ra hậu quả nghiêm trọng. Với lại, cậu quá hiểu tính cách của nhân vật chính, sợ rằng nếu cậu quăng hắn trước thì ngược lại sẽ bị chú ý.

Nhưng hôm nay vì món nợ khổng lồ của bố mà cậu càng không có cách nào đề cập đến việc chia tay chia chân, nhỡ chẳng may Đoàn Lăng nói đến chuyện tiền nong thì cậu biết kiếm mấy triệu tệ ở đâu ra.

Nếu giao nhà xưởng cho ngân hàng bán đấu giá thì lấy tiền đó trả lại cũng được, nhưng đó là tâm huyết cả đời của bố Tạ, cậu thật sự không đành lòng mà tự tay phá hủy.

…Huống chi, chính bản thân mình còn không phải là con của ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play