Nhìn cái cà vạt màu đỏ kia, Tạ Ninh nhất thời không nói được câu nào, vẻ mặt thay đổi thất thường.

“Cậu không phải có…”

“Cậu thử nói thêm một câu vô nghĩa nữa xem.”

Tạ Ninh mấp máy miệng, hoàn toàn không thể lý giải nổi nhân vật chính đang suy nghĩ cái gì.

Đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại mình tám trăm, đáng sao?! Không phải chỉ là không đáp lại hắn thôi sao, tính tình gì mà xấu thế!

Nhưng mà trước mắt trong xe, trừ bỏ hai bọn họ cùng tài xế cũng không phải người ngoài, đổi một góc độ khác mà nghĩ, vừa không phải lo lắng các nam chủ khác nhìn thấy, lại vừa là thời cơ tốt để gián tiếp kích thích Đoàn Lăng đề nghị chia tay trước.

Tạ Ninh tròng mắt khẽ lay động, cầm lấy cái cà vạt kia.

Nhân vật chính phản cảm nếu người khác tới gần là sự thật, cậu dịch gần đến Đoàn Lăng, lần đầu gần gũi đeo cà vạt cho người khác, kỳ thật cậu cũng rất khẩn trương.

Quả nhiên, thấy cậu tới sát, Đoàn Lăng theo phản xạ nghiêng người ra sau. Tạ Ninh thấy thế, cắn răng một cái, giơ tay luồn cà vạt vào sau cổ hắn, có hơi vụng về thắt lại, tư thế lại thành đem người chắn ở một góc xe.

Cậu tập trung tinh thần cao độ, chỉ sợ Đoàn Lăng đột nhiên động thủ cho cậu một quyền, cũng may là không có phát sinh. Sắc vải đỏ quấn quanh những ngón tay trắng nõn, theo động tác của cậu, cổ áo qua lại đong đưa, bỗng một nốt ruồi son nơi xương quai xanh cứ vậy mà lọt vào tầm nhìn của Tạ Ninh.

Cậu nhanh chóng rũ mắt xuống, yết hầu chợt có chút khô khốc: “…Tôi chưa thắt cho người khác bao giờ, không được thuần thục lắm.”

Lại qua năm giây, Đoàn Lăng mới cắn răng đanh giọng hỏi: “Cậu rốt cuộc có thể hay không?”

Động tác thân mật, khoảng cách hai người cũng rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, cảm nhận được mùi hương của nhau.

Thân thể Đoàn Lăng vô cùng khẩn trương, cơ bắp dưới lớp đồng phục như tùy thời muốn nổ tung, làm cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà thúc giục, động tác của Tạ Ninh lại càng thêm rối loạn.

“Tôi đã nói chưa thắt qua cho người khác bao giờ mà.” Đoàn Lăng ẩn nhẫn hít sâu một hơi, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy đôi lông mi của Tạ Ninh khẽ rung động cùng vành tai đỏ bừng.

Hắn quay mặt đi, các tế bào đang kêu gào bài xích đã có chút an phận.

…Lại qua thêm mười giây, khóe mắt Đoàn Lăng nảy lên sự tàn nhẫn: “Cậu con mẹ nó nhanh lên!”

Chờ đến khi cà vạt được thắt xong, không chỉ hai người bọn họ mà ngay cả tài xế phía trước đều như trút được gánh nặng, giơ tay lau mồ hôi nơi thái dương.

Thân thể lui về sau, tinh thần Tạ Ninh được buông lỏng, cuối cùng thở mấy hơi điều khí.

Người từ tình cảnh khẩn trương dần thả lỏng, tư duy không khỏi có chút lơi là, cậu vô ý nói một câu.

“Trên người cậu có mùi thơm quá.”

Cũng không biết là xài nước hoa nhãn hiệu nào, khiến cậu ngửi đến có hơi choáng váng.

Nào biết khi nghe vậy, Đoàn Lăng mặt tối sầm hai ba phát kéo cà vạt xuống.

“Thơm con m* cậu! Cút xa ra!”

Tạ Ninh bị mắng cho ngây người, ngay sau đó mới phản ứng lại được mình vừa nói cái gì, còn chưa kịp hối hận, cậu đột nhiên ý thức được, đây chẳng phải là thời cơ tuyệt vời để “bị” chia tay sao?!

Vểnh tai lên đợi một lúc, tiếc là không có chờ được phần tiếp theo. Xe rẽ trái rồi rẽ phải đưa cậu về khu biệt thự, lúc xuống xe, Tạ Ninh thấy có chút đáng tiếc.

Cậu l.i.ế.m liếm môi, rốt cuộc không kìm nén được lén dò hỏi: “Chúng ta còn ở bên nhau sao?”

Nửa giờ trôi qua, khuôn mặt Đoàn Lăng vẫn đen như đáy nồi, ngay cả sợi tóc cũng trở nên hung dữ như cái gai.

“Cậu lại không quản được cái miệng thì đ** m* ngày mai cút luôn đi!”



Tạ Ninh chớp chớp mắt, đôi mắt bừng sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play