Mấy người mới vừa rồi nhằm vào Tạ Ninh nghe vậy, ngoại trừ Cố Tử Chân ra, tất cả đều thay đổi sắc mặt.

Cầu thang ở ngay phía sau lớp 1/3, nhưng lúc này bước chân vài người đã do dự.

Học sinh ở Dương Trừng không ai là không biết, vị tổ tông này có tính sạch sẽ vô cùng, tới gần nửa thước đã là cực hạn rồi, gần hơn nữa hoặc trực tiếp động tay động chân thì bị đá ra là còn nhẹ. Trừ khi lúc đánh nhau Đoàn Lăng sẽ vung nắm đấm, còn đâu ngày thường cơ bản là không có cơ hội đụng đến một đầu ngón tay của hắn.

Tất nhiên, một số ít nhan cẩu (u mê sắc đẹp) phát điên cố tình đánh nhau thì lại là một chuyện khác.

Mặt ngoài nói là thắt cà vạt, nhưng nghe vào tai người khác thì không khác gì một lần nữa tuyên bố thân phận của Tạ Ninh. Nhiều người có lẽ không nhìn được, nhưng mới vừa rồi Đoàn Lăng liếc qua một cái cảnh cáo, Cố Tử Chân lại thấy rõ ràng.

Người bên cạnh hắn nắm chặt tay, mặt nạ ôn hòa hiền hậu khẽ nứt.

“Cái gì?”

Tạ Ninh nhìn nhìn cái cà vạt, lại ngó Đoạn Lăng còn đang giữ nguyên động tác, đại não muốn chập mạch luôn.

Hiểu biết về nhân vật chính của cậu so với người khác chỉ nhiều hơn chứ không ít, đương nhiên biết rõ hắn ta có tính sạch sẽ, hơn nữa cái thói ở sạch này chủ yếu nhằm vào người, với đồ vật thì không mẫn cảm như thế. Khi lần đầu tiên tiếp xúc ở cổng trường, Đoàn Lăng đã thể hiện thái độ bài xích khi cậu tới gần.

Cho nên tình huống này là như thế nào?

Vì lợi dụng triệt để công cụ là cậu đây, nhân vật chính cũng định liều luôn???

“Tạ Ninh.”

Đoạn Lăng lại gọi tên cậu một lần nữa, giọng điệu hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn. Trong lúc nhất thời, biểu tình Tạ Ninh thay đổi thất thường, trong lòng rối rắm hoang mang đều viết hết trên mặt.

Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình sau khi chia tay, cậu không những không bước qua, ngược lại còn lui về sau một bước. Đoàn Lăng: “…!”

“…Vào học rồi, tôi về lớp đây.”

Suất diễn hai dòng văn thật sự không cần thiết phải mở rộng cốt truyện ra như vậy. Đúng ngay lúc chuông reo, Tạ Ninh không vào WC nữa, quay đầu bỏ chạy.

Phía sau truyền đến từng đợt khí lạnh, ánh mắt sáng như đuốc phảng phất muốn chọc thủng cái ót của cậu.

Hà Mạn Quyển vốn chỉ đang trợn tròn mắt, thấy thế miệng liền mở lớn, tâm tình so với lúc biết đến sự tồn tại của Tạ Ninh còn muốn hỗn loạn hơn.

Nhìn cái tình huống này, hóa ra anh Lăng mới là người theo đuổi?!

Tên ẻo lả này đang giận dỗi vì vừa rồi không ra mặt giúp cậu ta?!

Nếu không phải có phản quang đang lóe ra từ đỉnh đầu của Bát ca, Hà Mạn Quyển còn tưởng rằng mình đang ngủ mơ trong lớp.

Suy nghĩ của mấy người khác cũng loạn như cậu ta vậy, chỉ có Ngô Bội nhìn theo bóng dáng Tạ Ninh, trong mắt là vẻ tán thưởng, thật vất vả mới tìm được hạt giống tốt có thể bồi dưỡng.

“…Anh, anh Lăng, cậu ta cố ý à?”

Có một số người ở một số thời điểm khi tâm tình xấu đều sẽ thể hiện ra mặt, nhưng nếu tâm trạng đặc biệt tồi tệ thì lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play