Thời Cảnh trở lại trong phòng, liền hướng bốn phía bày ra trận pháp, bộ trận pháp này cũng chỉ thực giản dị, là do đời trước hắn học được, chủ yếu dựa vào linh lực tới duy trì đến khi hoàn thành, đời trước hắn đối với những trận pháp cùng cấm chế đều cảm thấy rất hứng thú, cũng học được một ít da lông, đời này hắn tính toán sẽ tiếp tục nghiên cứu chúng, sau khi trọng sinh, hắn vẫn luôn tìm cách thu thập nhiều loại tài liệu dành cho việc luyện chế trận pháp.

Bố trí xong trận pháp, Minh Viêm liền từ trong nhẫn không gian bay vọt ra, hiện tại hắn không phải chủ nhân của Tu Di Chi Giới, nhưng vẫn còn cùng Thời Cảnh ký kết khế ước, cho nên chỉ cần Thời Cảnh là chủ nhân của chiếc nhẫn, hắn đều có thể tự do ra vào Tu Di Chi Giới.

Cảm nhận được thiên địa linh khí ở bốn phía quy tụ lại đây nồng đậm gấp đôi so với lúc ở Sở quốc, Thời Cảnh vừa lòng gật gật đầu, không biết nơi ở của các tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên sẽ có linh khí nồng đậm đến cỡ nào, trong lòng hắn liền xuất hiện một tia chờ mong.

Minh Viêm thấy trên mặt Thời Cảnh lộ ra biểu tình vừa lòng, lạnh lùng nói: “Thiên địa linh khí chỉ có như vậy đã đủ làm ngươi thỏa mãn rồi sao?”

Tuy rằng thiên địa linh khí ở nơi này so với lúc ở Thời gia xác thật dày đặc hơn rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói vẫn là quá loãng, nơi có linh khí cằn cỗi kém cỏi nhất địa vực ở Linh Giới đều so với linh khí nơi này càng nồng hơn gấp vài lần.

“Ta cũng không phải loại yêu thú cao đẳng đến từ Linh Giới giống như ngươi, linh khí như bây giờ đã có thể đủ để ta tiến giai, nguyên tắc sống của ta là cứ tuân thủ tuần tự tiệm tiến, cứ để mọi thứ tiến triển dần dần không cần ham hố quá nhiều làm gì!.” Thời Cảnh trợn trắng mắt liếc xéo Minh Viêm.

Trong mắt Minh Viêm lộ ra mạt lạnh lẽo cùng đề phòng, hắn lạnh lùng hỏi: “ Sao ngươi biết ta đến từ Linh Giới?”

“Ngươi không cần đề phòng ta đến như vậy, quan hệ giữa chúng ta đã bị khế ước cột vào cùng nhau, chẳng lẽ ta còn có thể làm hại ngươi không bằng? U Minh Thú chỉ có ở Linh Giới không phải sao, điểm cơ bản này ta còn là biết đến.” Thời Cảnh nói xong ánh mắt lộ ra một mạt hài hước, có lẽ hắn suy đoán là đúng, nếu nhắc đã tới chuyện này không bằng liền nói cho rõ ràng luôn tại chỗ, vì thế hắn lộ ra vẻ mặt chính trực nhìn Minh Viêm tiếp tục nói: “Hiện tại đi thẳng vào vấn đề nói đi, ngay từ đầu ngươi được sinh ra từ trong quả trứng kỳ lạ kia, nhận thấy được ngươi là U Minh Thú, ta đã bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, vì cái gì chỉ có yêu thú ở Linh Giới mới có sẽ xuất hiện ở nơi này, sau đó ta lại phát hiện ra nhất cử nhất động của ngươi so với ấu thú mới sinh ra, căn bản không hề giống nhau một chút nào, cho nên ta suy đoán ngươi hẳn là dùng tới bí pháp nào đó mới khiến cho ngươi rơi từ Linh Giới xuống tới Nhân giới, ta nói đúng không??.”

lạnh lẽo cùng đề phòng trong mắt Minh Viêm cũng dần tan biến hết sau khi nghe được giải thích bằng giọng điệu khẳng định của Thời Cảnh, trong mắt còn lộ ra một tia tán thưởng, gã nhân loại này quả thật là làm hắn lau mắt mà nhìn, nguyên lai đã sớm biết tới thân phận thật của hắn.

“Ta xác thật là U Minh Thú nhất tộc ở Linh Giới, không thể phủ nhận việc ngươi thực thông minh, ngươi suy đoán cũng khá đúng, ta bởi vì một cuộc đại chiến mà bị buộc sử dụng đến bí pháp đưa ta vào luân hồi cho nên ta mới phải trở lại trong trứng, cũng từ khe không gian rơi xuống nơi này.” thanh âm Minh Viêm mang theo một tia lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một mạt tự giễu, “Nếu đã nói tới đây ta cũng không ngại nói cho ngươi biết rõ một điều, tu sĩ nhân loại hoặc là yêu tu có tu vi cao nhất ở vị diện này, ta đã từng xem sự tồn tại của bọn họ chắc khác nào những con kiến, bất quá hiện tại ta đã luân hồi trùng tu, cho nên ta bây giờ cũng coi như là một thành viên trong đám kiến ấy”

“Ngươi đã từng lợi hại đến như vậy sao? Không nghĩ tới chỉ là trong lúc vô tình đem ngươi mua về tới lại trở thành quyết định sáng suốt nhất của ta, xem như ta đã nhặt được một bảo vật quý giá rồi nhỉ?” bên môi trường gợi lên độ cung, sung sướng nói.

Minh Viêm nhàn nhạt liếc mắt về phía Thời Cảnh nhưng không có cãi lại, có thể cùng yêu hoàng như hắn ký kết khế ước không phải nhặt được bảo thì là cái gì, người này xem ra cũng biết tự mình hiểu lấy.

Thời Cảnh nhìn bộ dáng Minh Viêm tỏ ra vẻ đương nhiên, nhịn không được cười khẽ, hắn phát hiện tiểu yêu thú này ngạo khí mười phần nhưng kỳ thật tính cách cũng không có lãnh ngạnh như biểu hiện bên ngoài của hắn, có thể tưởng tượng ra ngày tháng chung sống với nhau giữa hắn cùng tiểu yêu này ở trong tương lai sẽ trở nên lạc thú như thế nào, ít nhất sẽ không cảm thấy cô đơn cùng lạc lõng giống quá khứ của hắn...

“Luân hồi có khó khăn gì không?” Thời Cảnh hướng Minh Viêm hỏi, hắn là trọng sinh, mà tiểu yêu thú này lại là luân hồi, giữa bọn họ chi thật ra có chút tương tự, này có lẽ là do vận mệnh cùng duyên phận chú định đi.

Trong mắt Minh Viêm nhiễm một tầng cao ngạo, ngữ khí mang theo một tia bất đắc dĩ: “Sao có thể không khó khăn cơ chứ, trùng tu xong thế tất sẽ so với việc tu luyện lúc trước càng thêm đơn giản, rốt cuộc kinh nghiệm cùng lịch duyệt cũng đã khắc sâu trong đầu, chỉ có điều vị diện này có linh khí quá loãng, chắc linh vật cùng linh thảo cũng sẽ rất khan hiếm, ta muốn tu luyện khôi phục đến lúc có thực lực có thể trở lại Linh Giới một lần nữa, chắc sẽ cần tiêu phí càng nhiều thời gian hơn nữa.”

Thời Cảnh cười an ủi, nói “ Chuyện này cũng không có gì to tát, có thể luân hồi trùng tu ít nhất so với việc đã chết tốt hơn rất nhiều không phải sao?? Thời gian đối với người tu tiên tới nói cũng chỉ như gió thoảng mây bay, vội vàng lướt qua mà thôi, huống chi đối với loại yêu thú nhất đẳng như ngươi vốn đã có thọ mệnh dài hơn yêu thú bình thường khác rất nhiều, cho nên chỉ cần qua cái búng tay là mọi việc đã hoàn thành.” Với hắn mà nói có thể sống lại một đời, cũng đã thực cảm kích trời xanh, đối với con đường tu tiên mờ ảo này, đạo tâm hắn phải thật kiên cố, cho nên sẽ không sợ hãi gian khổ, sống lại một đời, hắn phải dốc lòng tu thành cảnh giới chân tiên trong truyền thuyết kia.

“Ngươi đây là đang an ủi ta hay là đang nói cho chính ngươi nghe vậy?” Minh Viêm thực thưởng thức loại tâm tính đạm nhiên này của Thời Cảnh, người này thấy thế nào cũng đều chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng hành động của người này lại như là người từng trải qua nhiều sự trên đời, có đôi khi còn mang theo một loại cảm giác tang thương thần bí.

“Có thể xem là như vậy đi, ngày nào đó ngươi thấy cao hứng, có cơ hội thì nói cho ta nghe một chút về Linh Giới đi.” trong mắt Thời Cảnh tràn ngập vẻ hướng tới.

Minh Viêm nhìn ra hưng phấn trong mắt Thời Cảnh, hắn khó được tràn ra ý cười, nghĩ thầm rằng có đôi khi người này biểu hiện đơn thuần đến khó tin. Kỳ thật hắn nào biết đâu rằng, Thời Cảnh ở trước mặt hắn mới có thể biểu hiện ra một mặt như vậy, khi đối ngoại đều là dùng vẻ ôn nhuận tới che giấu phần thanh lãnh cùng xa cách sâu trong nội tâm hắn.

“Chờ đến lúc ngươi có thực lực phi thăng lên Linh Giới rồi nói sau, đỡ phải nói quá sớm nhưng ngươi lại chẳng có năng lực phi thăng làm lãng phí thời gian của ta.” khẩu khí của Minh Viêm tuy rằng mang theo khinh thường, nhưng trong lòng lại nghĩ chờ có cơ hội sẽ nói cho thiếu niên này biết về một vài điều ở Linh Giới. Tuy rằng Thời Cảnh đã từng tính kế hắn, nhưng trừ bỏ ngay từ đầu cảm thấy phẫn nộ ra, hắn đối người này không có chút ác cảm gì, không biết có phải bởi vì luân hồi hay không hay do thực lực bị yếu đi, cùng với việc giữa hai người bọn họ còn có quan hệ khế ước, trong lòng hắn thật ra đối Thời Cảnh mạc danh dâng lên một tia thân cận. Đương nhiên về sau giữa bọn họ có thể trở thành đồng bọn chân chính hay không còn phải chờ khảo nghiệm, hắn cũng có một chút chờ mong, chỉ là một chút mà thôi, nghĩ đến việc hắn đã từng sống một mình qua vạn năm cũng làm hắn cảm thấy thực cô tịch.

Thời Cảnh bị Minh Viêm nói làm cho nghẹn lại, lười lại cùng nói chuyện với tên yêu thú đáng chết tự cao tự đại này, hắn quay mặt đi, thằng nhãi độc miệng này thật là làm người khác không ưa nổi!!!!

Cứ như vậy một người một thú tâm tư khác nhau đình chỉ giao lưu, Thời Cảnh đem một tia thần lực bám vào trên trận pháp, sau đó nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện, hắn hiện tại đã gần tiếp cận tới Luyện Khí Kỳ tầng mười một đỉnh phong, chỉ cần khoảng hai mươi ngày nữa là có thể hoàn toàn đánh vỡ bình cảnh tiến vào đến tầng mười hai.

Sau khi Thời Cảnh tiến vào trạng thái tu luyện liền ở mãi trong phòng không ra, Kỳ Tuấn Hàn đã tới một lần, biết được Thời Cảnh đang ở bế quan tu luyện cho nên cũng không có quấy rầy, chỉ là truyền âm nhắn Thời Cảnh lúc bế quan xong thì nhớ qua gọi hắn cùng đi lĩnh nhiệm vụ.

Hai mươi ngày sau, trên nóc nhà của Thời Cảnh linh khí tụ tập xung quanh di chuyển linh hoạt kỳ ảo, chung quanh linh khí tạo ra hình lốc xoáy cuồn cuộn tiến vào phòng Thời Cảnh.

Sư huynh đệ trong viện đều kinh ngạc nhìn về hướng phòng Thời Cảnh, loại linh khí tụ tập như thế này có cảm giác giống như người trong phòng đang muốn đánh vào Trúc Cơ kỳ, chẳng lẽ là đang ở đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ thật sao? Vì thế rất nhiều người liền đứng ở cửa phòng mình ngó mắt tới phòng Thời Cảnh chăm chú xem.

Mà ở trong phòng, Thời Cảnh đang đả tọa đánh sâu vào tầng mười hai căn bản không biết chính mình đã khiến cho những đệ tử khác trong viện chú ý, lúc này hắn đang bận tụ tập lại đám linh khí vừa tiến vào trong phòng, linh khí như là bọt biển hoà nhập vào trong cơ thể hắn, ở trong đan điền vận chuyển một cái lại một cái đại chu thiên, chờ thiên địa linh khí chung quanh bắt đầu dần dần ổn định lại, bên trong đan điền của Thời Cảnh linh khí cũng đã đạt tới giới hạn, hắn ngưng thần tĩnh khí, thông qua đan điền đem linh khí chuyển hóa thành linh lực vận hành vào từng kinh lạc.

Ước chừng qua một canh giờ, Thời Cảnh đột nhiên mở bừng mắt, hai mắt phóng không, hiện lên một đạo ánh sáng.

Hắn không nghĩ tới pháp quyết mà Minh Viêm dạy hắn lại lợi hại như vậy, chẳng những tốc độ hấp thu thiên địa linh khí có thể nhanh hơn gấp đôi, luyện hóa xong sau còn có thể hấp thu lượng linh khí nhiều gấp hai lần so với bình thường mà kinh mạch vẫn không bị đứt toạt, đánh sâu vào đến Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, pháp lực lại so với tu sĩ cùng giai tới nói càng là thâm hậu hơn rất nhiều.

Hắn nhìn sang Minh Viêm đang nằm bò tu luyện bên cạnh hắn, trong mắt chứa ý cười cùng cảm kích. Không nghĩ tới, gia hỏa kiêu ngạo này thật sự là có chút tài năng, không biết trước khi luân hồi Minh Viêm đã đạt tới loại cảnh giới nào nữa...

Đệ tử mới tới chỉ có được một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi cùng với tập làm quen với cách sinh hoạt ở trong tông môn, trong vòng một tháng cần thiết đến nội đường phân phối công tác gặp quản sự nơi đó để lĩnh nhiệm vụ tạp dịch, cho nên Thời Cảnh bố trí một cái trận pháp đơn giản ở trong phòng, lưu lại Minh Viêm đang tu luyện trong phòng liền nhanh chóng ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền nhận thấy được có nhiều tia linh thức xa lạ không ngừng quét tới tra xét phòng hắn, thấy hắn xuất hiện mới sôi nổi thu hồi linh thức, sắc mặt hắn lạnh lùng, không tiếp tục để ý đến chuyện đó, lập tức đi đến nơi ở của Kỳ Tuấn Hàn.

“xin lỗi Kỳ huynh, bởi vì trước đó ta đang trong trạng thái tu luyện cho nên không thể ra tiếp đãi huynh.” trên mặt Thời Cảnh mang theo một mạt xin lỗi, cười nói.

Ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Tuấn mang theo một tia hâm mộ, cười đáp lại: “Không sao, không nghĩ tới mới tiến vào tông môn mà Thời huynh đã có thể thành công đánh sâu vào đến Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, chúc mừng huynh!!.”

“Đa tạ Kỳ huynh, hẳn là huynh cũng sắp lên đến Luyện Khí Kỳ tầng mười hai rồi phải không?” Thời Cảnh đạm cười hỏi.

Kỳ Tuấn lộ ra một mạt cười khổ, nói: “Linh lực đã tích tụ đủ nhưng hiện tại lại chưa có gặp được cơ duyên để có thể đột phá.”

“Cũng sẽ nhanh đến thôi.” Thời Cảnh tiếp tục nói.

“Hy vọng là vậy, à đúng rồi, lúc ngươi tiến giai, khiến cho thiên địa linh khí tụ tập lại, cảnh tượng đó lại giống như khi tiến giai tới Trúc Cơ kỳ mới có vậy, điều này cũng làm mấy người trong viện chú ý tới ngươi, ngươi tiểu tâm một ít.” Kỳ Tuấn Hàn thiện ý nhắc nhở nói.

Thời Cảnh thông qua nhắc nhở của Kỳ Tuấn Hàn mới biết được vì sao vừa rồi có nhiều linh thức bắn phá tới phòng hắn như vậy. Là bởi vì pháp quyết mà Minh Viêm dạy hắn mới khiến cho thiên địa linh khí biến hóa như vậy sao??. Nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn, lời nói của Kỳ Tuấn Hàn rõ ràng có ý nhắc nhở hắn, rằng hắn bị người theo dõi, đối việc này, hắn cũng không để ý mấy, bằng vào thực lực hiện giờ của chính mình cùng pháp khí mà mình có được, người dưới Trúc Cơ kỳ căn bản không giết được hắn.

“Đa tạ Kỳ huynh nhắc nhở, chúng ta đi đến nội đường nhìn xem đi.”

Hai người nhảy lên pháp khí hướng phía đông nam một đường bay đi. Trên đường cũng gặp được một ít đệ tử nội môn khác, Thời Cảnh phát hiện tổng thể thực lực của các đệ tử Luyện Khí Kỳ ở Thiên Vân tông thực không tồi, đều là tập trung ở tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười đến tầng mười một, đệ tử từ tầng chín trở xuống rất ít, khó trách nơi này vì sao được xem là đứng đầu trong năm tông phái.

Trên đường bay tới, bọn họ loáng thoáng nghe được những đệ tử khác đang ríu rít đàm luận về đề tài có liên quan đến ba chữ “Hư Linh Giới”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play