Cơ duyên gặp lại Mạc Gia tốt như vậy, Lâm Nhi cũng không nghĩ tới lại gặp cả Hải Phong chỉ mấy ngày sau đó. Thật không ngờ, anh ta lại đi cùng Phi Dã cô nàng cùng phòng với Vũ Thư trước đây.
Lâm Nhi không thể tin vào mắt mình, cô còn hy vọng mình nhìn nhầm. Phi Dã hồn nhiên ngồi chọn menu đồ uống, còn Hải Phong ra quầy bánh kem. Cô nhân viên trẻ dễ thương nhìn anh trân trân từ nãy, anh mỉm cười hướng cô ta nói: "Chúng ta quen nhau à, sao em nhìn anh như vậy?"
Lâm Nhi bừng tỉnh biết mình thất thố vội gạt phăng: "À không ạ, nhìn anh khá giống anh trai em thôi." Anh ta lại cười, nụ cười trước kia đã từng làm cô điên đảo. "Có giống sao, vậy lát nữa cho anh xin thông tin liên lạc, gửi ảnh anh trai em cho anh xem có thật là giống không nhé."
Lâm Nhi hết nói nổi, cô quay mặt đi chỗ khác, người đàn ông mà cô muốn lấy làm chồng đây sao, có cắm cho cô một đống sừng như gạc nai già cô còn không hay biết. Lâm Nhi chợt phân vân là bất hạnh hay may mắn khi trọng sinh đây. Con người này đúng là biết mặt không biết xương.
Phi Dã ngồi chờ anh ta chọn bánh thấy lâu lại đi ra khoác vai anh ta õng ẹo: "Anh chọn bánh kem dâu đi, em thích ăn." Hai người họ ngồi vào bàn còn trêu chọc, bón bánh kem cho nhau. Lâm Nhi siết chặt bàn tay, thầm ước "Ăn đi, ăn đi, quả dâu tây chua lèo cho các người ăn, nghẹn họng vì ăn bánh đi." Rõ ràng ý nghĩ vẫn chỉ là ý nghĩ, cặp đôi đáng ghét vẫn đang vui vẻ ngoài kia. Giờ đây Lâm Nhi đã hiểu phần nào lời Thần Chết tập sự, cô ngước mặt lên cao lẩm nhẩm cho mình cô nghe thấy: "Anh sắp thăng chức được rồi đấy."
Sau thời gian lăn xả hết mình với công việc mới, Lâm Nhi đã bắt kịp tiến độ, trở nên chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Tháng này cô vừa có lương, vừa có thưởng, ước mơ có laptop sắp thành hiện thực rồi. Lâm Nhi dự định sẽ mua máy cũ để tiết kiệm tiền. Có nó cô sẽ có thêm công việc, thêm thu nhập cho bản thân. Một người đơn độc như cô nếu không có tiền thì biết trông cậy vào đâu, vẫn là mục tiêu kiếm tiền, nỗ lực kiếm tiền hơn nữa để bảo hộ cho chính cô.
Hai tháng sau cô đã hoàn thành ước mơ, còn mua thêm đồ dùng sinh hoạt mới cho căn phòng. Việc đầu tiên khi có máy tính cô mở tài khoản mạng xã hội mới. Điện thoại cùi bắp trước đây của Lâm Nhi không cho phép cô làm việc đó. Lâm Nhi lấy hình bánh kem đầu heo dễ thương làm ảnh đại diện, nhập thông tin cá nhân rồi hoàn thành tài khoản mới.
Cô tìm kiếm tài khoản của Mạc Gia. Lâm Nhi dễ dàng tìm thấy tên anh ngay đầu tiên và không khỏi thảng thốt. Ảnh đại diện anh đã đổi là bánh kem đầu heo nhưng là hình cái bánh cô làm năm 12 tuổi. Nước ảnh khá cũ, là chụp máy cơ, anh chụp lại từ ảnh đã rửa, dù màu sắc có nhuốm màu thời gian nhưng để cạnh hình đại diện của cô lại khá tương đồng. Mạc Gia ơi Mạc Gia, tình cảm anh giành cho cô vẫn sâu sắc đến vậy, Lâm Nhi không dám gửi lời mời kết bạn nhưng cô sẽ luôn dõi theo anh.
Một thời gian sau, Mạc Gia đến tìm Lâm Nhi để đặt bánh kem cho đồng nghiệp, không hiểu sao anh lại nghĩ đến bánh kem Lâm Nhi làm, anh nhớ đến cô gái đó, không phải vì cô hại chết bạn anh mà điều gì đó rất khó giải thích, kiểu như cảm giác đã quen thuộc từ lâu. Lâm Nhi thấy anh thì luôn mỉm cười rạng rỡ như cách mà Vũ Thư hay cười với anh, bánh kem của cửa tiệm cô cũng có nét giống bánh của Vũ Thư, dù anh biết điều này là hoàn toàn vô lý như có gì đó mách bảo khiến anh phải ghé qua tiệm bánh này.
"Cô chọn giúp tôi bánh sinh nhật cho đồng nghiệp nam, ngoài 30 tuổi."
"Vâng, anh thấy những chiếc gam màu lạnh có được không ạ, lớp kem màu xanh coban này nhìn khá sang trọng và hợp với phái nam, nền chữ tôi sẽ chọn cho anh tông xanh nhạt để làm nổi bất hơn."
Mạc Gia không mất thời gian lựa chọn anh chỉ bảo "Tùy cô, cái nào cô thấy hợp thì lấy."
Lâm Nhi đóng gói gọn gàng chiếc bánh và đưa lại cho anh, thi thoảng được gặp anh thế này cô thấy rất vui vẻ. Tình cảm với Hải Phong biến mất sạch sẽ khi nhận ra con người anh ta. Giờ đây chỉ có ba mẹ và Mạc Gia là mối quan tâm lớn nhất của cô.
Cuối tuần là sinh nhật của mẹ cô. Buổi tối cô cố ý đến quán cafe đối diện nhà ngồi kín đáo một góc ngắm sang nhà mình. Cô thấy xe của Mạc Gia đậu trong sân, anh vẫn nhớ đến sinh nhật mẹ cô sao. Thật trớ trêu, cô có nhà không thể về, có cha mẹ không thể gọi, chỉ có thể lặng lẽ nhìn từ xa.
Lâm Nhi hút một ngụm Latte Trà xanh mà thấy vị đắng ngắt, không phải do trà mà do cảm nhận của cô mà thôi. Mạc Gia đã ra về, hai vị phụ huynh nhà cô còn ra tận nơi tiễn anh, thần sắc hai người giờ đã khá hơn hôm diễn ra tang lễ của cô, Mạc Gia còn ôm lấy hai người rất tình cảm.
Đột nhiên lúc này Lâm Nhi lại có ý nghĩ nhìn cảnh này không khác gì con rể đến nhà bố mẹ vợ. Phải chăng trước kia cô bị mù, mải mê đắm tên đàn ông cặn bã kia mà không để ý tới Mạc Gia cũng rất ổn, bàn về ngoại hình, khí chất, hay tính cách anh đều ăn đứt Hải Phong. Nghĩ vậy khiến cô càng thở dài, kiếp này cô cũng khó có cơ hội tiến tới với Mạc Gia, chỉ có thể đứng từ xa chúc phúc cho anh mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT