Bầu không khí bắt đầu trùng xuống một cách nặng nề. Tinh Nhi không muốn nhắc đến chuyện lí do vì sao mình lại ở đây nữa.

- Giờ... Chúng ta phải nghĩ cách đối phó trước đã...

- Cậu cứ giả vờ mang thai rồi sau đó xảy thai thôi. Cái này đơn giản mà.

- Rồi nếu lỡ ai kiểm tra thân thể tớ thì sao đây?

- Ai dám mạo phạm thất hoàng túc chứ?

Hai người khó xử nhìn nhau.

- Tinh Nhi à, chuyện tớ nói lúc nãy... không phải đùa đâu.

- Tớ biết rồi. Tớ về phòng trước.

Tinh Nhi cứ vậy mà rời đi, bỏ lại Minh Ngọc phải bận tâm đoán mò suy nghĩ của nàng. Lỡ sau vụ này, hai người tình cảm rạn nứt thì sao đây? Cô không muốn! Hoàn toàn không muốn! Nàng ấy đi rồi, cô lủi thủi đứng một góc buồn hiu. Nước mắt lăn dài trên má, Minh Ngọc mếu máo bắt đầu khóc.

- Cậu ấy né tránh mình rồi... Cậu ấy sẽ ghét mình mất thôi! Phải làm sao đây? Sao lại cứ thế nói ra chứ?

Minh Ngọc ngồi bệt dưới đất rồi ôm hai đầu gối úp mặt xuống nức nở. Hai người vốn dĩ là bạn thân của nhau mà, Tinh Nhi còn là gái thẳng nữa.

Minh Ngọc tâm trạng rối bời, cô không ngừng tuyệt vọng khi nghĩ đến chuyện ban nãy. Giờ, cô không biết nên làm sao hết. Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng hoà ly thôi.

...

Chỗ Tinh Nhi, nàng rảo bước thật nhanh về khuê phòng. Không để cho thị nữ vào trong, nàng vừa mở cửa bước vào đã vội vàng đóng lại ngay. Tinh Nhi thở hổn hển vì mệt nhưng vẫn cố đi qua đi lại.

- Thế lúc đó không phải do cậu ấy say nên nói bậy à? Là thật sao? Cậu ấy thích mình nên mới bất chấp nguy hiểm đòi lấy mình cho bằng được! Minh Ngọc... Sống cùng cô ấy bao nhiêu năm rồi vì sao mình lại không nhận ra chứ?

Tinh Nhi cũng tâm trạng rối bời không khác gì Minh Ngọc cả. Nàng không ghét tình cảm tự nhiên mà Minh Ngọc dành cho mình, nàng chỉ là bất ngờ với việc đó quá thôi. Nếu Minh Ngọc vẫn còn là con gái, liệu nàng có thích cô ấy hay không? Tinh Nhi không rõ chỗ này nữa.

Nhưng giờ Minh Ngọc là thất hoàng tử, là một người đàn ông cao to lực lưỡng, đẹp trai, giàu có, khí chất ngời ngời rồi. Nếu đã vậy, việc gì nàng lại phải ghét bỏ?

- Tinh Nhi à, mày phải suy nghĩ cho kĩ vào. Giờ Minh Ngọc là đàn ông rồi đấy! Cậu ấy đẹp trai và an toàn hơn tên nam chính kia nhiều. Thế mình... mình... Cứ nương theo cũng được mà...

Tinh Nhi luống cuống. Nàng muốn hét lên nhưng rồi lại thôi. Tinh Nhi bực mình nhảy cẫng lên giường rồi chùm chăn lại. Minh Ngọc vừa vui vẻ hoà đồng hoạt bát, đôi lúc cũng khá đang yêu nữa. Nàng thích cô bạn này mà. Nhưng kiểu thích đó chỉ đơn thuần là bạn bè với nhau thôi.

Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, Tinh Nhi phải lo xem nay mai phải đối diện trước Minh Ngọc thế nào đây. Hai người dù sao cũng là một cặp phu thê rồi, không thể ngủ riêng được. Nhưng sau chuyện tỏ tình đó mà lại ngủ chung thì ngượng chết mất.

Tinh Nhi cứ nhốt mình như vậy đến tận chiều tối, nô tì gọi dùng thiện cũng không thèm ra. Các thị nữ lo lắng báo chuyện này lại cho thất hoàng tử, hắn phải đích thân ra mặt rồi. Minh Ngọc đứng trước cửa phòng, chỉ gõ nhẹ vào trong mấy cái rồi khẽ gọi:

- Ái Cơ, ta xin lỗi... Xin lỗi nàng chuyện lúc đó. Nàng mau mở cửa ăn chút gì đi.

Bên trong không một tiếng đáp lại. Minh Ngọc buồn bã nhìn sang đám nô tài đứng đằng sau mình, bọn họ còn lo lắng hơn cô nữa. Chắc là sợ thất hoàng túc xảy ra chuyện thì sẽ bị trách phạt đây mà.

Đang yên ắng, bỗng bên trong phát ra giọng nói của một nữ nhân.

- Cửa không khoá, cậu vào đi.

Nghe được phản hồi từ nàng, Minh Ngọc vui vẻ mở cửa ra rồi bước vào trong, không quên đóng cửa lại. Đập vào mắt cô là dáng vẻ khúm núm của Tinh Nhi ở trên trường.

- Cậu... còn giận tớ à? - Minh Ngọc sợ sệt lên tiếng.

- Tớ không giận cậu. Và cũng không có lí do gì để nổi giận cả. Tớ chỉ là... hơi bất ngờ thôi.

- Vậy sao cậu lại không ăn cơm? - Minh Ngọc thở phào rồi hỏi tiếp.

- Không đói.

- Không đói cũng phải ăn chứ?

- Cậu không cần quản chuyện của tớ! Chuyện cậu nên lo lắng là vụ cái thai gì kia kìa! - Tinh Nhi cáu gắt đáp lại.

Minh Ngọc đau lòng khi nghe được câu đó. Nàng ấy rõ ràng đang giận cô. Rõ ràng là như vậy mà.

- Tớ xin lỗi... đều tại tớ cả.

Tinh Nhi ngước nhìn người đàn ông trước mặt mình. Mắt hắn hình như bị sưng lên thì phải. Vì khóc nhiều sao? Tinh Nhi chạnh lòng xót xa mà quay đi chỗ khác.

- Không sao. Chuyện cũng thành ra như vậy rồi.

- Tớ sẽ cố gắng học kiếm thật chăm chỉ, để nếu có bị điều đi nơi khác, vẫn có thể tự cứu lấy mình được. Như vậy tớ không cần tìm lí do để ở lại nữa.

Minh Ngọc bối rối đứng đó nói mấy lời như đang hứa sẽ không có lần sau nữa đâu. Tinh Nhi nhìn dáng vẻ tội nghiệp này của hắn, cũng không muốn làm quá vấn đề lên nữa. Mang thai thôi mà, có gì đâu chứ.

- Được rồi. Tớ mệt rồi, muốn đi ngủ sớm.

- Cậu không ăn tối à?

Tinh Nhi nhìn sang thất hoàng tử đang ngây ngô hỏi mình. Tự dưng nàng lại thấy hắn đẹp trai đến lạ, bản thân không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

- Tớ... Không muốn ăn! Nói chung là vậy đó! Mà nói thật thì... Tớ cũng từng có suy nghĩ xấu xa với cậu. Tại vì cậu khá là... ngon giai... - Nàng ấp úng đỏ mặt.

- Hả? Cậu bảo gì cơ?

- Không! Không có gì đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play