Cừu béo dẫn lợn rừng về nhà

Phần VI


1 năm


18.

Anh ta gài vào người tôi một quả bom hẹn giờ, chỉ cần nút được bật lên, thời gian sẽ bắt đầu đếm ngược, chỉ còn một phút.

Tại đây, anh ta đối mặt với Trần Dã, người đã đến đây trong hoảng sợ và đã chờ đợi rất lâu, trên mặt Tiền Hữu Minh nở một nụ cười điên cuồng và nham hiểm: "Cầu xin tôi! Cầu xin tôi! Có lẽ tôi có thể để cô ấy đi."

Trần Dã nắm chặt tay và nới lỏng chúng trong vô vọng, khi tôi lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, anh ấy quỳ xuống và uốn cong sống lưng, "Tôi xin anh, hãy để cô ấy đi."

Lời nói và hành động của anh càng khiến Tiền Hữu Minh điên cuồng hơn, "Tôi muốn anh tận mắt nhìn thấy người mình yêu nhất c hết trước mặt mình là như thế nào."

Anh ta đang trả thù Trần Dã và tôi.

Vì từ nhỏ đã trưởng thành cùng nhau, tôi khuyên anh ta nhanh chóng đầu thú: "Tiểu Minh, anh không biết cha anh sai ở đâu sao?"

Vẻ mặt của Tiền Hữu Minh thật kinh khủng, anh ta cười trầm mặc nhưng lại khiến người ta ớn lạnh.

“Lâm Diệu, tôi rất thích em, thích em từ khi còn nhỏ,” anh ta nhớ lại, thì thầm như dỗ dành một đứa trẻ, “Nhưng không sao, cho dù em không thích tôi, tôi cũng muốn em đi cùng tôi đến địa ngục."

"Dao Dao, chúng ta cùng c hết đi, được không? Em xin lỗi cha tôi, ông ấy sẽ tha thứ cho em với tư cách là con dâu!"

Tôi cười lạnh nói: "Cha anh g iết cha tôi, tôi hận ông ta còn không đủ, đồ điên!"

Lời nói của tôi dường như chọc giận anh ta, sự dữ dội trong mắt anh ta như muốn bóp cổ tôi và khiến tôi phải nói rằng tôi yêu anh ta.

Lúc này, tiếng còi báo động vang lên gần đó, ngày càng gần.

Trần Dã quỳ trên mặt đất, đang định đứng lên tiến lên vài bước, Tiền Hữu Minh đã kịp phản ứng lại, gắt giọng nói: "Sao anh dám báo cảnh sát! Anh không muốn cô ấy sống sao?!"

Anh ta gầm lên đầy phấn khích, và chặn tôi trước mặt anh ta như một vật che chắn.

Giây tiếp theo, một tiếng súng vang lên và xuyên vào bụng anh ta.

Trần Dã nhân cơ hội lao về phía trước, nhưng vẫn quá muộn.

Quả bom hẹn giờ trên ngực tôi đã được kích hoạt, đang đếm ngược hàng chục giây.

"Lâm Diệu, em muốn chết hả! Chayh thôi!" Anh chộp lấy quả bom hẹn giờ và hét vào mặt tôi.

Tôi được cảnh sát đến vội vã đưa đi, tôi rút lui chưa được trăm mét thì tiếng bom nổ vang trời. Tôi từ dưới đất đứng dậy, bụi mù mịt sau lưng, nhìn không rõ người. Tôi gọi anh bằng tên: "Trần Dã!"

Nhưng không khí im lặng và không ai quay lại.

Mặt tôi tái nhợt, thở không ra hơi, máu khắp người như dồn lên đầu, lạnh như biển sâu, nhấn chìm tôi. 

Tôi dần dần không thể nghe rõ những giọng nói xung quanh, chỉ còn tiếng ù ù bên tai.

Cuối cùng vẫn là thất bại. Cảnh tượng này giống như năm năm trước, tôi vẫn bất lực, không thể cứu được anh.

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía trước để kiểm tra, nhưng chân tôi cứ đi về phía sau. Tôi không dám đối mặt với cảnh tượng như 5 năm trước, nó quá tàn nhẫn với tôi. Tôi không thể chấp nhận sự thật này. Tôi muốn thoát ra, tôi muốn bản thân mình không chấp nhận bất cứ điều gì. 

Mọi người nói về kết thúc của Trần Dã.

Nhưng khi tôi quay lại, một giọng nói quen thuộc từ lâu vang lên sau lưng tôi.

"Lâm Diệu, em đi đâu?"

"Em còn tức giận sao?"

Tôi cứng người lại và từ từ quay đầu lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng Trần Dã chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đứng vững vàng. Thế giới của tôi được thắp sáng, và màn sương năm năm đã lùi xa.

Anh ấy đầu bù tóc rối, với những vết máu rõ ràng từ những vết thương trên mặt. Anh ngẩng mặt lên, còn tôi c hết sững tại chỗ.

“Khóc cái gì?” Anh nhéo mặt tôi trêu chọc, “Anh còn chưa c hết, em đã vội đi tìm người đàn ông khác?”

Tôi không nhúc nhích, chỉ là thăm dò giơ tay lên, chạm nhẹ vào mặt anh, "Nóng quá."

Anh hiền lành, không nói, chỉ ngoan ngoãn đứng đó cho tôi chọc.

"Nóng quá, nóng quá!"

"Còn sống này!"

"Không lạnh này!"

Tôi lặp đi lặp lại, và dường như mỗi khi tôi ghép lại một từ, giống như thần linh tha thứ cho tôi, và những xiềng xích giam cầm tôi dần dần bị phá vỡ. Trong mắt tôi có chút nước mắt trào ra, cuối cùng tôi cũng mỉm cười, trẻ trung như năm năm trước: “Trần Dã, lần này, cuối cùng em cũng cứu được anh.”

Tôi biết rằng vào ngày này, cuối cùng tôi sẽ giải thoát mình khỏi tội lỗi vô hình. Cơn ác mộng năm năm này. Từ đó trở đi, tôi sẽ không bao giờ rơi vào giấc mơ này nữa.

...

Tiền Hữu Minh đã bị bắt và Trần Dã đã bôi thuốc lên xe cứu thương vì những vết trầy xước trên cơ thể anh.

Khi tôi đang đợi bên ngoài xe, trợ lý của Trần Dã đến bên tôi và ngồi xuống.

"Cô Lâm, tôi không biết giữa cô và anh Trần đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi hiểu rằng anh ấy đã dành tất cả những năm này cố gắng hết sức để thu hút các dự án và nguồn lực. Khi tôi cùng anh ấy uống rượu, cùng anh ấy vui cười, bị anh ấy chỉ trỏ chọc ghẹo, anh ấy vẫn sẵn sàng châm thuốc để chuộc lỗi."

Tôi hiểu liệu anh ta có thể không hiểu thái độ của tôi đối với Trần Dã hay không, nhưng tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.

"Cảm ơn!"

Anh ta sửng sốt: "Cảm ơn cái gì?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, "Ít nhất trong những năm này, anh ấy có thể có một người bạn như anh ở bên cạnh."

Nói vài câu, Trần Dã xuống xe cứu thương, tùy ý nói: "Anh đang nói gì đó?"

Trợ lý của Trần Dã nhanh chóng chuồn đi.

Còn tôi ngồi trên bậc đá dưới gốc cây, nhìn người đàn ông trước mặt.Tôi ra hiệu cho anh tiến lên, khi anh cúi xuống, tôi đưa tay lên dùng ngón tay cái vuốt ve vết sẹo nhỏ cũ kỹ trên cổ anh, từ trái sang phải.

Thời gian trôi rất chậm, từ đầu vết sẹo này đến đầu kia, kéo dài năm năm giữa tôi và anh.

“Đau không?” - Tôi hỏi anh.

Đôi mắt anh như khuấy mực, "Đã từ lâu rồi không nó không còn đau nữa."

Tôi lẩm bẩm: “May quá”.

May mắn năm đó lúc Tiền Hối rạch lên, miệng dao không quá sâu, mới khó khăn lắm mới nhặt được một cái mạng.

Tôi đã nghĩ rằng năm năm là đủ để tôi che giấu sự rung động của mình đối với anh, và rằng cuộc sống thực của tôi sẽ tốt hơn nếu tôi thay đổi thành một người khác, nhưng không phải vậy.

Tôi thích anh, từ tình yêu dài lâu khi còn trẻ cho đến cuộc hội ngộ xa cách nhiều năm sau đó, tôi luôn chỉ rung động trước anh. Ngoại trừ anh, không ai có thể làm điều đó.

Anh có chút không thoải mái khi bị tôi nhìn thấy, còn đùa giỡn nói: "Lâm Diệu, nhìn như vậy là có ý gì, có phải em thích anh không?"

Tôi buồn cười, sau đó trịnh trọng nói: "Trần Dã, lời anh nói còn có ý tứ sao?"

Anh đông cứng cả người.

"Không phải anh nói lần sau tìm được em sẽ lấy giấy chứng nhận sao?"

Cây cối trên đầu bị gió thổi xào xạc, Trần Dã sau khi ý thức được, liền đứng thẳng dậy, giọng điệu không còn hào phóng như trước, nghiêm túc căng thẳng.

"Em không phải muốn tìm đại gia sao? Hiện tại anh không phải là đại gia hàng đầu, nhưng vẫn là rất giàu có, anh so với em lớn tuổi hơn, cho nên anh nhất định sẽ c hết trước em, tất cả tiền của anh sau này sẽ thuộc về em."

“Chọn anh có được không? Để đời này của anh có được cẩm tú vinh hoa.”

Tôi một tay chống cằm, không trả lời: "Anh cho rằng Tiền Hữu Minh sẽ bị kết án bao nhiêu năm?"

Trần Dã tức giận cười to: "Lâm Diệu, đừng đùa giỡn với anh! Cho anh số điện thoại!"

Tôi cúi đầu và cố nén cười.

Khi anh sắp chìm trong lo lắng, tôi ngừng trêu chọc và đưa tay về phía anh. Anh lau mồ hôi ở lòng bàn tay trái vào quần áo rồi kéo tôi đứng dậy.

Cảm nhận được cơ thể run rẩy của Trần Dã, tôi mỉm cười đáp lại.

"Hân hạnh."

Hướng đi của trái tim tuổi trẻ. Năm năm sau, tôi đã đạt được điều ước của mình.

(Hoàn chính văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play