TA DỰA VÀO THANH MÁU NGHIỀN ÁP TU CHÂN GIỚI

Chương 5: Toàn thân con rắn nhỏ kia lại xanh biếc trong suốt


1 năm

trướctiếp

Ngôn Lạc Nguyệt phải dùng mọi thủ đoạn mới tránh khỏi vận mệnh thảm khốc bị đổi tên thành "Ngôn Nhị Trách"*.

*蚱 /Zhà/: Trách: con châu chấu

Sau đó, cái tên này... thành nhũ danh của nàng.

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Ừ thì cũng, cũng đành vậy...

Ngày thứ hai, Ngôn Vũ đi canh phòng ấp trứng, Ngôn Càn như thường lệ đến thay ca.

Nhớ đến chuyện phát sinh ngoài ý muốn đêm qua, khi giao Ngôn Lạc Nguyệt cho Ngôn Càn, Ngôn Vũ nhắc đi nhắc lại mãi mấy lời dặn dò, một khi phát hiện bé con có biểu hiện bất ổn nào phải ôm nhanh đến chỗ nàng, còn phải gọi người tới giúp.

Những lời này dọa cho Ngôn Càn phát hoảng, thời điểm trông coi Ngôn Lạc Nguyệt đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ.

"Tiểu Nhị Trách nhà chúng ta ơi, cái mạng nhỏ này của muội sao nhấp nhô đến thế hở!"

Vừa nghe được cái tên kia, Ngôn Lạc Nguyệt nhắm nghiền đôi mắt, hai tay nắm lấy nhau đặt trước ngực, cả người căng đến thẳng tắp, bày ra bộ dáng "ra đi thanh thản".

Sau khi tiễn Ngôn Vũ ra cửa, Ngôn Càn quay lại phòng trong, như có như không khẩy nhẹ chóp mũi Ngôn Lạc Nguyệt.

"Vốn dĩ hôm nay ca ca có mang theo đồ ăn ngon cho muội, nhưng xem tình trạng của muội bây giờ ta không dám cho ăn nữa rồi."

Ngôn Lạc Nguyệt nghe được mấy chữ "ăn ngon", lập tức thoát vai giả chết, đôi mắt mở tròn xoe.

Chuyện này không trách nàng được đâu!

Bất cứ ai phải ăn cháo bột sâu suốt ba ngày liền, đều sẽ có phản ứng thế này thôi.

Hằng ngày, mỗi lần tới bữa, Ngôn Lạc Nguyệt đều tự khắc phục chướng ngại tâm lý, làm lơ màu sắc khả nghi trên muỗng, càng không dám đoán nguyên liệu gốc của nó thông qua mùi vị.

Nàng giương mắt, trông mong nhìn quả táo mà Ngôn Càn vừa móc ra từ trong ngực.

Trái cây căng mọng, màu sắc tươi ngon, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể ngửi được mùi táo chín thanh ngọt đặc trưng.

Tầm mắt Ngôn Lạc Nguyệt không thể tự chủ mà dán chặt lên nó, không dời mắt nổi nữa.

Bắt gặp phản ứng thích thú của muội muội, Ngôn Càn cố tình đẩy quả táo tới gần.

Hắn đưa quả táo về bên trái, mắt đen lúng liếng của bé con nhìn sang trái; đem quả táo đưa về bên phải, tròng mắt kia lập tức quẹo hướng phải.

"Ha ha ha ha ha!" Ngôn Càn cười sung sướng.

Hắn lấy quả táo về, đưa lên miệng cắn rộp một phát, cảm khái: "Muội muội nhà chúng ta quá đáng yêu!"

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Ngươi thật sự không phải người!

Có vẻ ánh mắt lên án của Ngôn Lạc Nguyệt quá rõ ràng, Ngôn Càn bị nàng trừng đến mức ngượng ngùng.

Hắn gãi gãi ót, nghĩ nghĩ rồi chần chờ đưa quả táo tới huơ hươ trước mũi Ngôn Lạc Nguyệt.

"Vậy, cho muội ngửi chút nhé?"

"......"

Này! Được ngửi mà không được ăn còn quá đáng hơn chỉ nhìn chứ chẳng được nếm đấy!

Nếu hành vi độc ác này xảy ra ở kiếp trước, chắc chắn Ngôn Lạc Nguyệt đã báo cáo lên Tổ chức bảo vệ động vật rồi!

***

Nhật nguyệt luân phiên, ngày đêm lưu chuyển.

Nháy mắt vậy mà Ngôn Lạc Nguyệt đã được một tháng tuổi.

Một tháng này, nàng trải qua tương đối thuận lợi, thanh máu vẫn luôn duy trì ở mức an toàn. Hai người Ngôn Vũ, Ngôn Càn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vì thế, ngày hôm qua, Ngôn Càn lén lút mang một quả quýt đến, ép nửa muỗng nước quýt đút cho Ngôn Lạc Nguyệt nếm thử.

Ngôn Lạc Nguyệt không khỏi cảm động rơi nước mắt.

Một muỗng nhỏ này chứa một thìa lớn sự văn minh đấy!

Cơm rồi sẽ có, canh hay cá cũng sẽ có, những thức ăn bình thường khác sớm muộn đều sẽ có.

Đến hôm sau, Ngôn Càn tiếp tục nhập cư trái phép một quả lê cho Ngôn Lạc Nguyệt.

Chờ tới ngày thứ ba, Ngôn Càn đã một lần hơi ngại hai lần thành quen, không những giấu đem cho Ngôn Lạc Nguyệt một quả táo xanh, còn bọc nàng kín thành cái bánh chưng, bế ra ngoài.

Gió lạnh phất qua gò má, nhẹ bẫng mà khấu đi -0.01, -0.01 giá trị sinh mạng nàng.

Không thành vấn đề, chút máu này, hiện tại Ngôn Lạc Nguyệt vẫn gánh được.

Ngột ngạt ở trong phòng một tháng, bây giờ có thể ra cửa, Ngôn Lạc Nguyệt không khỏi chăm chú nhìn ngắm xung quanh.

Cách đó không xa truyền đến tiếng xôn xao, thiếu niên Ngôn Càn thích náo nhiệt liền ôm bé con đi nhanh về hướng âm thanh phát ra.

Tới gần mới phát hiện, thì ra là một hàng người ngựa phong trần mệt mỏi đang trò chuyện.

Ngôn Lạc Nguyệt: "A a."

Nghe thấy muội muội, Ngôn Càn phát huy ngay phong cách lảm nhảm, cái miệng hăng say mà liếng thoắng không ngừng.

"Muội hỏi bọn họ là ai hả? Đấy là Yêu tộc đi ngang qua đây, muốn ngủ lại một đêm thôi. Trong tộc kinh doanh trạm dừng chân, khách đường xa nếu muốn nghỉ ngơi sẽ được chúng ta cung cấp nước ấm và thuốc men, chiêu đãi bọn họ tận tình."

Ngôn Lạc Nguyệt ngó đầu nhìn xem.

Quy mô đội ngũ này không nhỏ, chỉ đâu đó tầm mười người nhưng cần tới bảy tám chiếc xe ngựa lớn.

Trên xe hình như chở vật sống, dù đứng khá xa, Ngôn Lạc Nguyệt vẫn nghe được mùi tanh hôi hòa vào gió truyền đến đây.

Ngôn Càn hít hít cái mũi, suy tư: "Ta biết rồi, bọn họ nhất định là đội ngũ mới trở về từ nơi phong ấn ma tai."

Trong sân, đoàn người tập trung dỡ hàng từ xe ngựa xuống.

Trên xe chất đầy lồng sắt, trong lồng nhốt những sinh vật đáng sợ, mồm to như bồn máu. Khi tháo tấm vải bố đang che phủ ở trên ra, mùi tanh hôi lập tức bay xa mười dặm.

Ngôn Lạc Nguyệt: "Ê a."

"Á!" Ngôn Càn đáp theo phản xạ: "Đó là Ma tộc."

Nghe xong đáp án này, Ngôn Lạc Nguyệt sửng sốt.

Trò chơi 《 Vạn Giới Về Một 》thật sự tồn tại Ma tộc.

Dựa theo giả thiết của trò chơi: nhân tu, Yêu tộc, Ma tộc cùng sinh hoạt trên một lục địa, ba bên tạo thành thế chân vạc (1). Bọn họ sẽ ngẫu nhiên kết thành đồng minh song phương, duy trì sự cân bằng thế lực ở Tu tiên giới.

Nghĩ kỹ thì tổ tiên bên nào cũng tích lũy đầy đủ kinh nghiệm "một mặt hòa hợp, một mặt tranh đấu".

Do đó, mối quan hệ giữa ba tộc vẫn luôn mơ hồ không rõ, tuy không để bên nào thống trị nhưng cũng không đuổi giết đến cùng.

Mà những sinh vật không mang hình người, bề ngoài gớm ghiếc, ánh mắt điên cuồng kia, so sánh với "Ma tộc" phong phú đa dạng, trên mặt thích vẽ hoa văn u lam hay đỏ thẫm trong《 Vạn Giới Về Một 》thì hoàn toàn khác biệt, không nửa xu quan hệ với nhau.

Xem ra, giả thiết của 《 Vạn Giới Về Một 》và hiện thực vẫn có chỗ bất đồng.

Giữa sân, có người mở lồng sắt, lôi ra ma vật đang bị trói chặt.

Ma vật kia như thể dự cảm được nguy hiểm đến gần, căng họng rú lên i hệt đàn heo sắp vào lò mổ.

Ma vật bị túm cổ chân treo ngược trên giá, tiết ra máu đen quỷ dị, chảy đầy cả chậu lớn.

Mấy vị khách thuần thục lột da khoét sừng; ngay cả móng tay, họ cũng cẩn thận nhặt về, cất giữ trong hộp chứa đặc biệt.

Ngôn Lạc Nguyệt: "Nha nha."

Ngôn Càn: "Muội muốn biết bọn họ đang làm gì hả? Các thúc thúc phải xử lý tài liệu thật kỹ mới mang đi bán được giá tốt đấy."

"Mà tài liệu họ đang xử lý gọi là nước bùn ma. Nước bùn ma sau khi mang ra khỏi khu vực phong ấn Ma tộc sẽ không sống lâu, chúng sẽ hóa thành nước bùn trong vòng nửa ngày sau khi chết, vì thế cần giải quyết càng sớm càng tốt."

"Sẽ có các chuyên gia thu mua tài liệu từ xác ma vật. Máu ma có thể cho vào thuốc, sừng ma hay da của chúng có thể luyện khí, nội tạng cũng là nguyên liệu tốt để luyện đan. Chỉ có thịt chúng rất thối, vừa không ăn được lại không dùng được."

Vừa nghe hai chữ "luyện khí", Ngôn Lạc Nguyệt không khỏi ngẩn ra.

Tuy nàng chưa từng tiếp xúc qua đám ma vật trước mắt, nhưng dưới con mắt của một luyện khí sư mà nói, quả thật da lông hay sừng đều có giá trị.

Chỉ là loài ma vật này cấp bậc cực thấp, tài liệu quá thô chỉ đủ dùng phụ trợ thêm, không thể làm tài liệu chính được.

Đối với Yêu tộc, hoàn toàn không tồn tại khái niệm "sức khỏe tâm lý nhi đồng".

Cho dù Ngôn Càn ôm đứa bé ngồi xổm trước cửa, mọi người trong viện có nhìn qua thì cũng quay về tiếp tục bận rộn với công việc, chẳng ai cảm thấy trẻ con không nên xem cảnh máu me này.

Sau khi giải quyết xong đám nước bùn ma, một vị thúc thúc lực lưỡng vẫy tay với Ngôn Càn: "Lại đây, cho ngươi xem cái này."

Đó là đốt ngón tay của nước bùn ma, nhỏ xinh như hạt cườm bằng ngọc, trên xương phủ một tầng xám trắng.

Loại khớp xương này không có tác dụng gì, thương nhân cũng sẽ không thu mua nhưng bọn nhỏ rất thích mang chúng về xỏ thành chuỗi hạt đeo chơi.

Ngôn Càn vốn mạnh dạn không sợ người lạ, vui vẻ thoải mái nhận lấy hạt châu.

"Đại thúc, mọi người mới từ nơi phong ấn trở về sao? Ta nghe nói trước đó mấy ngày có ma tai tàn sát bừa bãi, tình huống bây giờ thế nào rồi?"

Đại thúc Yêu tộc sờ cằm: "Nhắc đến cũng có điểm kỳ lạ, lần này chúng ta đến đó, vừa tới nơi thì ma tai đã sắp kết thúc."

"Vốn dĩ ma tai quá mức hung hãn cuồng bạo, chúng ta cũng không quan tâm lắm. Ấy thế mà lúc vừa bắt được một con ma xà, ngẩng đầu lên — ôi, ma tai lập tức dừng lại!"

Y thản nhiên nói: "Nghe đồn tính tình ma tai như con nít, thích thay đổi xoành xoạch."

Ngôn Càn nghe được điều thú vị, hai mắt sáng lên mà nhìn đại thúc Yêu tộc.

Được đứa nhỏ nhìn bằng ánh mắt sùng bái, đại thúc cũng bị khơi dậy tính khoe khoang.

Y phóng khoáng vung tay về phía sau:

"Có điều lúc ma tai tràn lan, quả thật xuất hiện nhiều chủng loại ma vật khác nhau, có mấy loài còn chưa gặp qua bao giờ đấy. Bọn ta chuẩn bị đưa tới chỗ thương nhân cho họ định giá thử xem."

Ngôn Càn hưng phấn: "Đại thúc, thật sự có nhiều ma vật đến thế sao? Có thể cho ta mở mang tầm mắt chút không?"

"Được thôi, có gì khó đâu chứ." Đại thúc Yêu tộc cười sảng khoái.

Y nói: "Tộc các người ở gần phong ấn, hàng năm canh giữ nghiêm ngặt, có khi còn nhiều kiến thức hơn bọn ta."

Ngôn Càn quả thật khá hiểu biết về phương diện này.

Nhìn bảy tám cái lồng sắt lớn trên xe, hắn chỉ ra theo thứ tự: "Thanh tông ma", "Bùn toản", "Lăn phong thú" và "Tích lịch quái".*

*青鬃魔: Thanh tông ma: ma bờm xanh;

泥里钻: Bùn toản: mũi khoan bùn;

滚风兽: Lăn phong thú: thú gió cuốn;

霹雳怪: Tích lịch quái: quái vật sấm sét.

Ngôn Càn tỉ mỉ dặn dò:

"Bùn toản chỉ có trái tim bán được giá cao, khoảng ba viên hạ phẩm linh thạch ấy."

"Giá một con Thanh tông ma ít nhất phải mười viên hạ phẩm linh thạch, mọi người đừng để gian thương lừa."

"Tích lịch quái..."

Ngôn Lạc Nguyệt nằm trong ngực thiếu niên, vừa quan sát đám ma vật, vừa bổ sung kiến thức.

Nói một lượt hết dãy lồng sắt, chỉ còn cái cuối cùng bị nhét sâu trong góc, được phủ một miếng vải đen.

"Đại thúc, đây là...?"

Đại thúc Yêu tộc nhớ lại: "À, là nó đấy! Khi ấy chúng ta vừa bắt được ma xà này, ngẩng đầu lên thì phát hiện ma tai dừng lại."

Y nhanh tay đi đến xốc miếng vải đen lên, lẩm bẩm:

"Chúng ta chưa ai gặp qua loại ma vật này, anh bạn nhỏ xem thử có biết qua nó không... Ha ha, vật này tuy nhỏ nhưng bản lĩnh cũng lớn lắm nha."

Lời còn chưa dứt, màn bố nhấc lên lộ ra một con ma xà đang thoi thóp trong lồng.

Lồng sắt không lớn, ma xà cũng nhỏ bé yếu đuối, thân mình chỉ bằng ngón út trẻ con, dài chưa tới hai tấc, nhìn qua cứ ngỡ là một vật trang trí tinh xảo.

Ma xà bị ba cây khóa ma đinh gắt gao cố định đầu, đuôi, trái tim, cứ như một cái tiêu bản*.

*Tiêu bản: là các mẫu vật (sinh vật, khoáng chất,...) được bảo tồn nguyên dạng dùng để nghiên cứu.

Ngôn Lạc Nguyệt cau mày.

Vừa nãy nàng xem cảnh giết ma, tâm tình cũng rất bình thường.

Nhưng không biết vì sao, chỉ mới liếc mắt nhìn con rắn nhỏ này một cái, nhịp tim bỗng dưng tăng tốc, thình thịch thình thịch, nhanh đến mức nhói lên cơn đau xót khó tả, một cảm giác không đành lòng mãnh liệt trào dâng khiến nàng nghẹn ngào.

Không như những ma vật cấp thấp khác thường đen hoặc xám, toàn thân con rắn nhỏ kia lại xanh biếc trong suốt.

Cho dù ma khí đen đặc quấn quanh cả người, máu thịt đầm đìa, dưới miệng vết thương còn lộ ra từng khúc xương trắng; nhưng mảnh vảy xà bên cạnh vẫn trong vắt sáng ngời như phỉ thúy(2) thượng đẳng nhất, tựa gợn sóng dập dìu giữa hồ nước xanh, đẹp đến mức mê người.

Vải che ánh sáng bị gỡ xuống, phát hiện động tĩnh bên ngoài lồng, con rắn nhỏ kịch liệt vặn vẹo thân thể.

Da thịt khô khốc bị khóa ma đinh xỏ qua vì động tác này mà bắt đầu ứa máu.

Nó xốc lên lớp màng bao phủ mí mắt, lộ ra con ngươi hắc diệu thạch lạnh lẽo.(3)

Ma xà vô cảm liếc nhìn bên ngoài lồng.

Chỉ một cái nhìn, Ngôn Lạc Nguyệt như bị sét đánh, cả trâm gỗ đang ôm chặt trong ngực cũng vô thức rơi ra.

—— đúng, là ý trên mặt chữ, nàng thật sự "như bị sét đánh".

Ngôn Lạc Nguyệt không thể tưởng tượng nổi ánh mắt của ma xà này vậy mà gây ra hiệu ứng gây tê, đã thế còn mang theo giá trị sát thương!

Là một bé rùa con một tháng tuổi, vừa nhỏ bé đáng thương vừa yếu ớt bất lực, Ngôn Lạc Nguyệt trúng chiêu tại chỗ.

Cả người nàng cứng còng, trâm gỗ tuột khỏi ngực, rơi thẳng vào lồng sắt.

Chuyện này còn chưa hết, chỉ với một cái nhìn của nó, Ngôn Lạc Nguyệt cứ vậy bị khấu đi -0.5 giá trị sinh mạng!

Ánh đỏ báo nguy bấy lâu chưa gặp, trong chớp mắt đã phủ kín tầm nhìn của nàng.

Lúc này, Ngôn Lạc Nguyệt không rảnh xót xa đau lòng hay tim đập loạn gì thay rắn nhỏ kia nữa, cảm giác duy nhất nàng có chính là tê mỏi.

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Ngôn Lạc Nguyệt bi thương nhận ra, dựa vào giá trị sinh mạng của nàng, chỉ đủ liếc nhìn ma xà trước mặt này hai cái.

Ha ha, hết xảy!

Nó rốt cuộc là loài sinh vật hiếm lạ cổ quái nào đây?

Trừng ai người đó rơi máu, chẳng lẽ chủng tộc của ngươi là Medusa* sao?

*Medusa: nữ thần tóc rắn: là nhân vật xuất hiện trong Thần thoại Hy Lạp, được miêu tả có mái tóc đầy rắn và sở hữu khả năng đoạt mạng người chỉ bằng một ánh nhìn.

*Medusa: nữ thần tóc rắn: là nhân vật xuất hiện trong Thần thoại Hy Lạp, được miêu tả có mái tóc đầy rắn và sở hữu khả năng đoạt mạng người chỉ bằng một ánh nhìn

Chú thích khác:

(1) 三足鼎立 (vạc ba chân): Thế chân vạc: thuật ngữ mô tả một tình trạng cân bằng phỏng theo sự cân bằng của một cái vạc, chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự - chính trị giữa một bộ gồm 3 quốc gia thù địch nhau. Tình trạng này không một quốc gia nào có thể dễ dàng tấn công quốc gia khác mà tránh được việc quốc gia thứ ba còn lại sẽ tấn công mình. Vì vậy, dẫn đến một bế tắc về chiến lược quân sự, nhưng hệ quả là đảm bảo cho các nước có thể tồn tại mà không bị tiêu diệt. (Wiki)

(2) Phỉ Thúy: Ngọc Phỉ Thúy là cách gọi chung của các loại Ngọc Jade, Ngọc Miến Điện (Jadeite Jade), Ngọc Cẩm Thạch hoặc Ngọc Bích (Nephrite Jade)

(2) Phỉ Thúy: Ngọc Phỉ Thúy là cách gọi chung của các loại Ngọc Jade, Ngọc Miến Điện (Jadeite Jade), Ngọc Cẩm Thạch hoặc Ngọc Bích (Nephrite Jade). Những loại Ngọc này đều có một đặc điểm chung, chính là mang màu đỏ [Phỉ] hoặc xanh biếc [Thúy].

(Hình minh họa: Ngọc Phỉ Thúy Bạch Để Thanh - một loại Phỉ Thúy thượng phẩm)

(3) Hắc diệu thạch: Obsidian/Đá vỏ chai: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào

(3) Hắc diệu thạch: Obsidian/Đá vỏ chai: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Vì thành phần cấu tạo đặc biệt nên các rìa của nó có thể đạt đến độ mỏng gần như ở kích thước phân tử, do đó người tiền sử đã sử dụng nó làm các dụng cụ có đầu nhọn và các lưỡi (dao) bén, và trong hiện đại loại đá được dùng làm lưỡi dao mổ. (Wiki)

 (Wiki)

🐢🐍

Tác giả có lời muốn nói: Do đâu nam chính tới chương 5 mới có thể lên sân khấu?

—— nếu hắn xuất hiện ở chương 1, chỉ cần liếc mắt một cái có thể quỳ một gối xuống đất ngay tại chô.

Không phải cầu hôn, là cầu nữ chính đừng chết! QwQ

🐢🐍

Góc editor:

Tuy là người edit nhưng mình còn chờ mong con trai ra sân hơn bất cứ ai, cuối cùng bé nó cũng xuất hiện rồi.

Phần đầu truyện con rắn nhỏ không có nhiều suất diễn, tạm thời chỉ là cameo lâu lâu lượn qua sân khấu nên những chương có ẻm thì mình sẽ đặt icon "🐍 " ở tên chương để báo hiệu nha.

Vậy là được 5 chương đầu tiên trong công cuộc edit truyện, mọi người có muốn góp ý chút gì để cải thiện hơn hem? 

Vậy là được 5 chương đầu tiên trong công cuộc edit truyện, mọi người có muốn góp ý chút gì để cải thiện hơn hem? 

(Không tìm được ảnh rắn xanh x châu chấu/rắn xanh x rùa nên để tạm rắn xanh x cào cào đỡ vậy)

(Hình ảnh chưa được xác thực, có thể là sản phẩm do con người tạo ra, không cần quá tin nó có thật)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp