Sau khi về nhà, Diệp Lỗi đặt đồ
trong tay xuống rồi đến gõ cửa phòng con gái.
Thấy cô không mở quà của Lưu Vũ Vi
ra mà trực tiếp cất vào ngăn kéo, Diệp Lỗi ngồi xuống bên cạnh và hỏi: “Con
không thích dì Lưu à?”
“Không có không thích.”
Để chứng minh rằng cô không có ác
cảm gì, Diệp Tri Manh lấy món quà ra, tháo ruy băng và giấy gói rồi mở hộp ra
xem. Bên trong là chiếc đồng hồ Tag Heuer màu hồng. Trên mặt đồng hồ được khảm
rất nhiều những viên kim cương vỡ và thẻ treo trên đó ghi tổng số kim cương là
0,65ct.
[Ct là từ viết tắt của carat, là đơn
vị đo trọng lượng của đá quý.]
Nó rất sang trọng và nữ tính. Nhưng
dù có đẹp đến mấy thì cô cũng sẽ không phản bội mẹ cô mà đeo nó.
“Cái này chắc phải mấy vạn phải
không? Không thích hợp để đeo đi học lắm.”
Diệp Lỗi giật mình, cầm lấy hộp đồng
hồ nhìn chút rồi hỏi: “Con thấy dì Lưu thế nào?”
“Rất tốt. Dì ấy rất tốt bụng, lúc
nào cũng cười và cũng rất xinh đẹp. Ba, ba có thích dì ấy không?”
Câu hỏi này khiến cho Diệp Lỗi hơi
mất tự nhiên: “…Trẻ con thì biết gì mà thích với không thích chứ.”
Diệp Tri Manh lén bĩu môi. Cô không
thích ăn cá mà người khác đã ăn. Cô nghĩ rằng ba cô sẽ chỉ ăn đồ thừa của cô
thôi.
"Ba định rời trường sau khi dạy
xong lớp của con. Một tổ chức gia sư đã liên lạc với ba và đề nghị ba đến làm
giáo viên với mức lương khá cao."(Abilene x T Y T)
“Tại sao vậy?” Diệp Tri Manh rất
ngạc nhiên.
“Con sắp vào đại học rồi nên ba muốn
kiếm nhiều tiền hơn.”
Diệp Lỗi đã dẫn dắt các lớp thực
nghiệm trong trường có danh tiếng hơn mười năm. Nếu từ chức để đi dạy thêm bên
ngoài thì có thể kiếm được hàng trăm vạn một năm. Dù chế độ đãi ngộ của trường
Trung học Trực thuộc Đại học Sư phạm có tốt đến mấy thì cũng vẫn thua xa.
“Con không đồng ý. Con thích ba dạy
ở trường.”
Ông nội của Diệp Tri Manh là hiệu
trưởng của một trường cấp hai và đã làm việc trong Bộ Giáo dục trước khi nghỉ
hưu. Bà nội là biên tập viên của một tòa soạn báo trước khi nghỉ hưu. Bác trai
đã dạy tại một trường đại học trọng điểm trước khi qua đời, còn dì cô là bác sĩ
khoa ngoại. Cả gia đình đều là người có tri thức và rất ít ham muốn về vật
chất.
Cuộc sống bây giờ khá tốt và Diệp
Tri Manh rất hài lòng. Cô không ghen tị hay ngưỡng mộ những người bạn cùng lớp
có nhà lầu xe sang. Cô không cần nghĩ cũng biết rằng ba cô đột ngột quyết định
từ chức để kiếm tiền chắc chắn là để phù hợp với dì Lưu về chuyện thu nhập
——Trước đây cũng luôn có người mời ông về dạy với mức lương cao nhưng ông chưa
bao giờ cân nhắc điều đó.
“Sao lại không đồng ý? Con không
muốn ba mua cho con một ngôi nhà lớn hơn à?”
“Không muốn. Ba và mẹ đều là giáo
viên trong trường, từ nhỏ đến lớn con cũng ở trong trường. Nếu ba rời đi thì
con không thể quay lại đó chơi sau khi tốt nghiệp được.”
Diệp Lỗi đứng dậy vỗ vai con gái rồi
nói: “Thôi để nói sau. Làm bài xong thì đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi ba rời đi thì Diệp Tri Manh
lập tức đóng cửa phòng lại và bắt đầu làm bài tập về nhà. Làm bài xong thì vừa
đúng mười một giờ. Lúc học tập thì khá tốt nhưng lúc không có việc gì làm thì
cô vẫn sẽ thấy buồn.
Thật ra cả ba cô và dì đều nghĩ sai
rồi. Cô chưa bao giờ lo lắng rằng ba tái hôn thì sẽ không yêu thương mình nữa.
Mặc dù nhìn cha đối xử tốt với dì thì cô cũng có chút ghen tị nhưng đó không
phải nguyên nhân chính.
Cô vẫn luôn tin rằng con người có
linh hồn và tin rằng mẹ cô đang đợi cô và ba trên thiên đường. Dù mất bao lâu
thì ba người cũng sẽ được đoàn tụ. Nhưng nếu ba có vợ mới thì mẹ phải làm sao
đây...
Nhưng cô không thể nói điều này với
người khác. Chắc chắn họ sẽ cười nhạo suy nghĩ vớ vẩn của cô và nói với cô rằng
con người còn sống thì hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Thật ra cô vẫn
hiểu đạo lý này nhưng cô không thể kìm suy nghĩ của mình lại được. Nếu như
trước đây quan hệ giữa cha mẹ cô không tốt đến vậy thì có lẽ bây giờ cô sẽ
không cảm thấy như thế này.
Diệp Tri Manh vò đầu b� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).