Huấn luyện quân sự mười bốn ngày đối với Diệp Tri Manh mà nói thật sự giống như bị dày vò cả năm. Trong bữa tạm biệt huấn luyện viên, nhìn thấy các nữ sinh khác khóc đến khóc không thành tiếng và huấn luyện viên cũng len lén dụi mắt thì Diệp Tri Manh cũng rất muốn nặn hai giọt nước mắt cho hợp cảnh nhưng đáng tiếc lại thất bại.
 
Bởi vì huấn luyện quân sự đã kết thúc rồi nên cô thực sự quá! Vui! Rồi!
 
Ngay cả huấn luyện viên của bọn họ cũng hung dữ chết đi được, cô không thích người đó chút nào. Nửa tháng này, mỗi ngày từ sáng đến tối đứng dưới ánh nắng gay gắt khiến cô chân thành cảm thấy được ngồi trong một lớp học sạch sẽ không lạnh không nóng là một điều hạnh phúc như thế nào. Cô thà học thuộc lòng 200 từ mỗi ngày hoặc một đoạn cổ văn còn hơn là vừa khát nước vừa mệt mỏi.
 
Sau khi tiễn huấn luyện viên đi trở về ký túc xá thì Lưu Hiểu Uyển vẫn còn nức nở. Cô thấy Diệp Tri Manh vẫn vui vẻ tưng tửng như thường mà thu dọn đồ đạc thì hỏi: “Sao cậu không khóc, không buồn sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play