Sông Trăng

Chương 17


9 tháng

trướctiếp

Diệp Tri Manh phải về nhà thu dọn vài thứ trước khi đến nhà bà nội. Cô không muốn làm chậm trễ quá nhiều thời gian của Lý Kiến Vi nên không nói với cậu rằng cô mang nhiều đồ để rời đi. Xe taxi dừng lại, cô nói: "Cảm ơn cậu, tôi xuống xe rồi, cậu về đi." 

 

“Tôi đưa cậu vào thang máy.” Lý Kiến Vi cầm mấy túi lớn nhỏ xuống xe cùng cô.

 

Mưa vẫn chưa tạnh. Hai tay Lý Kiến Vi toàn là đồ này nọ nên không cầm được ô. Diệp Tri Manh đi vòng qua cạnh cậu, kiễng chân che cho cậu. Lý Kiến Vi ngẩng đầu nhìn chiếc ô chỉ có thể che cho một người, sau đó đứng sang một bên và từ chối: "Không cần che cho tôi, cậu chỉ cần chăm sóc cho bản thân là được."

 

“Cậu mà bị ướt thì sẽ bị cảm đấy.” Diệp Tri Manh nghĩ rằng Lý Kiến Vi đang khách sáo với cô, vì vậy cô lại di chuyển qua một lần nữa.

 

Vì chiếc ô khá nhỏ nên hai người chỉ có thể đi sát vào nhau, hơi thở thơm tho phả vào mũi Lý Kiến Vi. Lý Kiến Vi nghiêng đầu, có lòng nhắc nhở Diệp Tri Manh rằng cô thật sự ngây thơ so với những cô gái cùng tuổi. Hai người họ không còn là trẻ con nữa, nam và nữ có sự khác biệt nên hành động vô thức của cô có thể dễ dàng khiến một số bạn nam có đầu óc bẩn thỉu hiểu lầm.

 

Sau khi cân nhắc lời nói của mình một lúc thì Lý Kiến Vi lại cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt trong veo của Diệp Tri Manh – Cậu vẫn nên quay về nói với Tiếu Lê để Tiếu Lê nhắc nhở cô thì hơn.

 

Cậu vẫn luôn rất ngưỡng mộ với những chàng trai bằng tuổi cậu nhưng lại có thể trong sáng như Tiếu Lê. Trước đây đã vậy, bây giờ lại càng hâm mộ hơn.

 

Lý Kiến Vi đặt mấy túi lớn nhỏ của Diệp Tri Manh bên ngoài cửa thang máy và nói: "Được rồi, cậu đợi thang máy đi.”

 

Thấy tóc cậu ướt sũng, Diệp Tri Manh lấy ra một gói khăn giấy rồi đưa nó và chiếc ô cho cậu: "Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay, cho cậu cái ô này để dùng đó.”

 

“Tôi không cần đâu.” Lý Kiến Vi chỉ lấy khăn giấy mà không lấy cái ô viền hoa màu xanh: “Cậu không thể ngừng cảm ơn tôi vì chuyện này à?”

 

Diệp Tri Manh cười “thiết” một tiếng. Nếu không có Lý Kiến Vi tiễn thì cô sẽ không thể cầm ô được với đống đồ đạc của mình. Hơn nữa, sau khi xuống xe và đi bộ đến đây thì cô và đồ đạc của mình cũng sẽ bị ướt sũng trong nước mưa.(Abilene x TY T)

 

Lý Kiến Vi rời khỏi thang máy, đi đến cửa rồi móc hộp thuốc lá trong túi ra và châm một điếu. Vừa hút thuốc, cậu vừa cầm gói khăn giấy mà Diệp Tri Manh đưa cho cậu và nhìn nó. Thỏ Cony màu hồng, giấy lụa in hình con thỏ. Sau đó Lý Kiến Vi lại nghĩ đến băng cá nhân hoạt hình mà cô dùng rồi khẽ mỉm cười. Đã sắp mười tám tuổi rồi mà vẫn còn thích những thứ trẻ con như thế này.

 

Cậu nhả điếu thuốc trong miệng ra, bỏ khăn giấy vào túi quần, sợ lát nữa trời mưa sẽ làm ướt nên chuyển đến túi đựng thuốc lá và giấu dưới gói thuốc lá.

 

Vốn dĩ hút điếu thuốc này xong thì cậu định rời đi. Nhưng khi ánh mắt rơi vào chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen cách đó không xa thì Lý Kiến Vi sững sờ. Cậu nheo mắt nhìn lại biển số xe một lần nữa, sau khi xác định mình không nhìn nhầm thì lập tức xoay người chạy vào thang máy.

 

Tòa nhà này có 33 tầng, một tầng có bốn hộ gia đình và chỉ có hai thang máy. Thang máy đến chậm nên khi Lý Kiến Vi chạy trở lại thì cửa vẫn chưa đóng hoàn toàn.

 

“Diệp Tri Manh!”

 

Nghe thấy Lý Kiến Vi gọi chính mình, Diệp Tri Manh đúng lúc nhấn nút mở cửa thang máy và hỏi: "Làm sao vậy?"

 

Sắc mặt Lý Kiến Vi không tốt lắm. Cậu dừng một chút rồi nói: “Tôi đưa cậu lên lầu.”

 

“Hả?”

 

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ nên bầu không khí có chút kỳ lạ. Diệp Tri Manh bối rối không dám nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm tôn gỉ sét trong thang máy.

 

Khu chung cư này đã tồn tại gần 20 năm, đó là phòng tân hôn của ba mẹ Diệp Tri Manh khi hai người họ kết hôn. So với những khu chung cư mới xây dựng trong những năm gần đây thì nó hơi cũ và việc quản lý tài sản còn hỗn loạn, có thể tùy ý ra vào cổng khu chung cư và căn hộ. Gia đình Diệp Lỗi khá giả, đãi ngộ ở các trường cấp ba trọng điểm cũng tốt nên việc đổi nhà mới to hơn cũng không phải là chuyện gì gánh nặng. Nhưng cô vẫn sống ở đây vì nó có dấu vết của mẹ Diệp Tri Manh vào sáu bảy năm trước, đồ đạc trong nhà hầu như đều không thay đổi.

 

Diệp Tri Manh sống ở tầng 22. Cô liên tục nhìn trộm Lý Kiến Vi ở khoảng trống giữa thang máy đi lên. Cô thấy cậu cau mày tức giận, vài lần cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

 

Cửa thang máy vừa mở ra, Lý Kiến Vi đã cầm ba chiếc túi của Diệp Tri Manh và ra khỏi thang máy trước cô.

 

“Nhà của tôi ở phòng 2202, đi bên trái.” Diệp Tri Manh nhỏ giọng nói.

 

Sau khi Lý Kiến Vi đi được vài bước thì cậu đột nhiên dừng lại. Diệp Tri Manh đang đi theo phía sau, vì cô thấp hơn cậu rất nhiều nên tầm nhìn của cô bị lưng cậu che chắn. Cô thò nửa cái đầu ra thì thoáng thấy một người đàn ông trung niên đang đứng bên cửa sổ tầng trệt, hút một điếu thuốc và gọi điện thoại.

 

Đèn trong thang máy hơi mờ nên không nhìn rõ. Người đàn ông trông khoảng chừng ngoài năm mươi tuổi, dáng người không cao, mập mạp, nhìn vẻ ngoài khá nhiều mỡ. Nhìn thấy cô và Lý Kiến Vi thì ông ta cúp điện thoại và nhìn về phía này.

 

Lý Kiến Vi không để ý đến ông ta, cậu cúi đầu nói với Diệp Tri Manh: "Cậu vào nhà trước đi, dù có ai gõ cửa thì cũng đừng mở."

 

“Hả?”

 

Gặp Lý Kiến Vi ngoài ý muốn ở đây thì Cao Vệ Quân kinh ngạc cười “ha ha” một tiếng: "Các người thật sự thành người một nhà rồi à?"

 

Lý Kiến Vi lườm ông một cái và lạnh lùng nói: "Ông im miệng!"

 

"Lý Kiến Vi, cậu nói chuyện thái độ với tôi như vậy sao? Không có gia giáo gì cả." Cao Vệ Quân bên ngoài cũng xem như là có chút sĩ diện nên thái độ của Lý Kiến Vi khiến ông rất tức giận.

 

“Người như ông mà còn mặt mũi nhắc tới gia giáo à?” Vì e ngại nơi này là chỗ ở của Diệp Tri Manh nên Lý Kiến Vi nhịn không chửi thô tục.

 

Lý Kiến Vi không muốn Diệp Tri Manh nghe và nhìn thấy, vì vậy cậu kéo cô đang sững sờ đến trước cửa phòng 2202, kìm nén cơn giận của mình và nhẹ nhàng nói: "Mở cửa ra đi."

 

Diệp Tri Manh đã từng nhìn thấy Lý Kiến Vi bị bạn bè xã hội đen của Lưu Đống đánh và cũng đã từng thấy cậu đánh Lưu Đống. Nhưng hai lần đó cậu cũng không tức giận như bây giờ. Cô bị giọng điệu của cậu làm cho sợ hãi. Cô lục tung cặp sách của mình một lúc lâu mới nhớ ra chìa khóa để trong túi.

 

Cao Vệ Quân đi theo lại đây, hứng thú nhìn Diệp Tri Manh và nói: "Cô bé, con là con gái của Diệp Lỗi phải không?"

 

"Ông ngậm miệng lại! Đừng nói chuyện với cô ấy." Lý Kiến Vi nghiêng người sang một bên để chặn Diệp Tri Manh. Ngay cả cách Cao Vệ Quân nhìn cô cũng khiến cậu cảm thấy ghê tởm.

 

Lý Kiến Vi nhận lấy chìa khóa từ tay Diệp Tri Manh, mở cửa cho cô, sau �

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp