Lâm Quân Hạo thở dài bất lực. Trước khi rời khỏi, anh không quên để lại những câu nói vừa thương, vừa giận:

- “Phải. Tôi chưa yêu đương một ai nên không hiểu cảm giác lúc này của cậu. Tạm biệt.”

Dứt lời, Lâm Quân Hạo dùng sức mạnh của hắc lang dịch chuyển khỏi căn phòng một cách nhanh chóng. Ngay khi người duy nhất rời khỏi, nụ cười gượng gạo trên gương mặt của Lục Tây cũng lập tức biến mất. Đôi mắt anh rưng rưng. Bất giác để giọt nước mắt vô thức tuôn ra khỏi nơi khóe mắt, mà tựa đầu vào vách tường, thầm oán trách số mệnh:

- “Tại sao chứ? Tại sao tôi không phải là một người bình thường như bao người khác. Tôi khao khát có được tình yêu như nhân loại, được đường đường chính chính ở cạnh, bảo vệ, che chở cho người con gái tôi yêu. Chỉ có bấy nhiêu thôi mà tạo hóa lại không đáp ứng cho Lục Tây này.”

Bên ngoài trời lúc này mưa rất lớn, đến nổi trắng xóa cả tầm nhìn phía trước. Trên căn phòng cao nhất ngôi biệt thự, một chàng trai với niềm tuyệt vọng và nỗi nhớ nhung về bóng hình người con gái sớm đã in sâu đậm trong lòng cứ thế mà đăm chiêu, đau lòng ngắm nhìn cảnh mưa ở bên ngoài rơi xuống triền miên không tạnh.

Về phần Mạc Phi, cô cũng cảm thấy có chút nhớ nhung đến người đàn ông lúc nào cũng ân cần, ấm áp bên cạnh cô, sớm đã tạo thành thói quen khó bỏ. Cô tựa đầu trên gối, cả người cứ lăn qua lăn lại đến mức trằn trọc, không tài nào ngủ được, thâm tâm không ngừng thổn thức:

- “Mình rời đi không nói lời nào với Lục Tây, như vậy có bị coi là quá đáng không?”

Sáng hôm sau…

Biệt thự Nam Cung gia…

Tâm trạng Nam Cung Thống dạo gần đây khá tốt khi bên cạnh có vị thầy pháp tương thông tà thuật, trợ giúp ông cách thu phục xà vương trong truyền thuyết. Trong lúc đang thư thả thưởng trà thì thuộc hạ phía bên ngoài hối hả chạy vào, dõng dạc lên tiếng nói:

- “Thưa ngài Nam Cung, có một người tên là Mạc Đào muốn gặp ngài. Cô ta bảo có chuyện quan trọng cần nói.”

Nam Cung Thống bĩu môi, tỏ vẻ nhàm chán, trầm giọng gỏn gọn đáp:

- “Được rồi. Cho cô ta vào đây. Để xem chuyện cô ta sắp nói có giúp ích gì trong việc thu phục xà vương hay không.”

Vài phút sau, Mạc Đào cuối cùng cũng đứng trước mặt người đàn ông quyền lực trong thành phố này. Cô tròn xoe mắt ngắm nhìn toàn bộ nội thất sang trọng ở bên trong ngôi biệt thự mà không giấu nổi sự thích thú, mà giả vờ tỏ vẻ bí ẩn như thể bản thân đang có được thông tin quý giá gì đó, tự tin cất giọng đề nghị:

- “Tôi nghe mọi người đồn đoán rằng, ngài Nam Cung đây đang dồn hết tâm sức để bắt được xà vương.”

Vẻ mặt đang nhàn hạ thưởng thức ly trà trên tay của Nam Cung Thống lập tức dừng lại ngay khi nghe những lời này từ phía Mạc Đào. Ông liếc nhẹ sang vị thầy pháp đứng cạnh, sau đó nhếch môi cười nhẹ hỏi:

- “Hình như tôi đã gặp cô rồi đúng không?”

Nam Cung Thống có chút ấn tượng với vẻ ngoài của Mạc Đào. Cho nên thoáng chốc, ông đã nhận ra cô mà vào thẳng vấn đề chính:

- “Rốt cuộc cô muốn nói chuyện quan trọng gì với tôi?”

Khóe môi Mạc Đào khẽ nhếch. Liền sau đó tự tin đưa ra điều kiện:

- “Tôi biết được xà vương thực sự là ai, nên muốn bán lại thông tin quý giá này cho ngài.”

- “Cái gì? Cô biết được ai là xà vương sao?”

Nam Cung Thống tròn xoe mắt ngạc nhiên mà trở nên quan tâm đến thông tin này. Ông vội đặt tách trà đang cầm trên tay xuống bàn, tò mò dò hỏi. Mạc Đào vẻ mặt tràn ngập sự tự tin mà lớn tiếng nói rõ từng lời cho đối phương:

- “Đúng vậy. Tuy nhiên, Mạc Đào tôi có một điều kiện.”

Nam Cung Thống không chờ được nữa mà lập tức cất giọng hỏi:

- “Điều kiện gì?”

- “Tôi muốn ngài Nam Cung giúp tôi trả hết số nợ của gia đình. Ngoài ra, tôi còn muốn có một chiếc xe hơi đắc tiền để thuận tiện đi lại, và chút tiền để tiêu vặt. Ngài đồng ý chứ?”

Cô vừa nói dứt câu thì người trước mặt đã phá lên cười lớn. Nam Cung Thống không chút suy nghĩ bèn giơ tay ra lệnh cho người mang đến một xấp tiền, hướng về phía Mạc Đào, nhàn nhạt nói:

- “Tôi đồng ý. Đối với Nam Cung Thống tôi, tiền bạc chẳng là gì cả. Chỉ cần thông tin mà cô bán cho tôi có giá trị, thì ngoài việc giúp mẹ cô trả hết số nợ cờ bạc, tôi còn thoải mái cho cô thêm để tiêu dùng.”

- “Thật? Thật sao?”

Mạc Đào há hốc miệng, vui mừng không ngớt ngay khi nghe những lời này. Sau khi nhận được số tiền từ Nam Cung Thống, không chút giấu giếm, Mạc Đào dõng dạc kể lại tất cả những gì mà cô nghi ngờ về Mạc Phi cho ông nghe.

- “Xà vương mà ngài Nam Cung ngày đêm tìm kiếm không ai khác chính là chị gái Mạc Phi của tôi.”

Nghe đến đây, hàng lông mày của Nam Cung Thống khẽ chau lại. Ông có chút ngờ hoặc về thông tin này mà gằng giọng hỏi lại:

- “Cô chắc chứ?”

- “Tôi chắc chắn. Bản thân tôi và Lâm Lệ đã từng trải qua. Sau những lần gây sự với Mạc Phi, bọn tôi đều gặp phải lũ rắn đáng sợ từ đâu đến, như thể được ai đó ra lệnh để trả đũa. Không những thế, kể từ khi chị ta đến Lục gia sinh sống, đã có nhiều lời đồn chuyện hắc xà đang ẩn nấp bên trong đó.”

Sắc mặt Nam Cung Thống hiện tại trở nên hoang mang trước thông tin từ một phía này. Xưa nay, ông luôn mặc định xà vương hiện thân dưới thân xác là nam. Khi không bây giờ lại nghe nói là một người nữ mà trở nên bối rối, nhìn sang vị thầy pháp đang đứng cạnh, ghé vào tai ông ta thảo luận:

- “Alan, lão nghĩ xem, tôi có nên tin vào những lời của cô gái này hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play