Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Mạc Phi vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy vết thương trên tay mình biến mất tự lúc nào mà không ngừng trở tay qua lại kiểm tra. Hiện tại, kể cả một chút cảm giác đau nhẹ cũng không còn khiến cô vô cùng khó hiểu. Chợt nhận ra bản thân nên chuẩn bị bữa sáng cho Lục Tây, tiếp sau đó là đến công ty làm việc mà vội vàng chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, liền sau đó gấp gáp chạy xuống lầu.

Ngay khi Mạc Phi vừa chạy xuống phòng khách đã nhìn thấy Lục Tây đang ngồi thư thả, tận hưởng tách trà nóng trên tay, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô, ngọt ngào quan tâm nói:

- “Tối qua em ngủ không được ngon giấc à? Sao trông em có vẻ sốt sắng thế?”

Nghe hỏi, Mạc Phi chậm rãi tiến lại gần người đang ngồi ung dung trên ghế mà cúi đầu lịch sự đáp:

- “Không ạ. Chỉ là tôi ngủ quên mất phải xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh.”

Trước biểu cảm lo lắng này của người con gái khiến Lục Tây không nhịn được mà phá lên cười nói:

- “Kể từ giờ, khi nào rảnh thì em hãy xuống nấu. Còn không thì cứ để cho gia nhân trong nhà đảm nhận, không nhất thiết phải ôm hết mọi việc về mình đâu.”

Mạc Phi lập tức lắc đầu phủ nhận. Cô dõng dạc đáp:

- “Sao có thể được? Dù sao thì tôi đến đây đều là làm việc để trả nợ cho nên phải…”

Cô chưa nói hết câu thì đã bị người ở trên ghế nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kéo ngã ngồi trên đùi anh. Dáng vẻ này khiến Mạc Phi có chút ngượng ngùng, chẳng hề giống quan hệ chủ tớ mà vội vàng định đứng dậy rời khỏi nhưng lại bị bàn tay rộng lớn của Lục Tây ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ, trầm giọng châm chọc nói:

- “Hãy bỏ những lời lẽ dè chừng này mỗi khi nói chuyện với anh. Lục Tây này rất khó chịu khi bên tai luôn nghe những lời nói chứa đầy khoảng cách của em đấy, hửm.”

Nói dứt câu, Lục Tây bất ngờ ghé sát vào ngần cổ nhạy cảm của người ngồi trên đùi mà há miệng cắn nhẹ khiến cô bị đau, liền lập tức lấy tay chạm lên chỗ vết cắn, lên tiếng nói:

- “Lục tổng, anh có làm sao không? Khi không lại bất ngờ cắn vào ngần cổ tôi làm gì? Cảm giác đau như bị một con rắn cắn vậy.”

Nghe những lời này giống như một mũi tên đâm trúng vào tim đen của Lục Tây. Anh tỏ ra gượng gạo, khẽ đưa tay gõ nhẹ lên trán mình, chửi thầm trong bụng:

- “Lục Tây ơi là Lục Tây. Có lẽ do mày vẫn còn thừa sức mạnh hấp thụ từ trăng máu của ngày hôm qua nên bản tính hắc xà lại trổi dậy mà bừa bãi cắn người hay sao?”

Một lúc sau, anh vội vàng lên tiếng giải thích:

- “Anh xin lỗi. Do bản thân mắc một chứng bệnh kì lạ cho nên thi thoảng sẽ có vài hành động hơi kì quặc.”

Tập đoàn Lục thị…

Chuyện xà vương cắn chết đám thợ săn vừa xảy ra đêm trăng máu sớm đã trở nên rầm rộ trên các nguồn tin và mạng xã hội. Mới sáng sớm, các nhân viên đã túm lại, xôn xao bàn tán, trong đó có cả Mạc Đào cũng không khỏi tò mò mà hóng chuyện.

- “Lại thêm nạn nhân bị hắc xà khổng lồ gì đó cắn chết, vừa xảy ra đêm hôm qua ấy.”

- “Nghe bảo con rắn đó là xà vương, người bảo hộ lâu năm trong khu rừng. Chỉ cần có người xâm phạm vào lãnh địa khu rừng, làm tổn hại đến muôn thú ở đó sẽ bị xà vương ăn thịt.”

Mạc Đào đứng ở một góc, lắng nghe lời bàn tán mà bản thân có chút run sợ, mặc dù trong lòng vẫn chưa tin có sự tồn tại của xà vương.

Một lúc sau, Lâm Lệ từ phía ngoài mở cửa bước vào. Cô hốt hoảng kể lại sự việc bản thân vừa gặp phải cách đây vài ngày khiến mọi người ai nấy đều sợ tái xanh cả mặt:

- “Chuyện xà vương là thật đấy. Không những thế, tôi còn gặp phải rất nhiều rắn ngay tại công ty. Chắc hẳn lũ rắn đó là thuộc hạ của xà vương.”

Nghe Lâm Lệ nói, một nam nhân viên khác lập tức lên tiếng cắt ngang lời cô, anh ta dõng dạc nói:

- “Chỉ là cô sợ quá nên đoán mò mà thôi. Xà vương chỉ quẩn quanh trong rừng, làm sao có thể xuất hiện trong Lục thị này được chứ?”

- “Không đâu. Chắc chắn nơi này có sự tồn tại của xà vương.”

Lâm Lệ đinh ninh khẳng định. Ngừng một lúc, cô lại cất giọng thì thầm khiến cho tất cả sợ xanh cả mặt:

- “Chẳng phải nhiều người đồn đoán rằng, xà vương có khả năng biến hình thành người. Và người đó rất có thể đang ở nơi này.”

Nghe đến đây, hàng lông mày Mạc Đào khẽ nhíu lại mà trầm ngâm suy nghĩ. Liền sau đó, cô ta hướng mắt nhìn về phía Mạc Phi đang vô cùng điềm tĩnh ngồi ở phía bàn mà tập trung gõ máy, không chút mảy may về chủ đề mà mọi người bàn tán khiến Mạc Đào không thể không nghi ngờ mà lẩm bẩm suy đoán:

- “Có khi nào, xà vương mà mọi người nói đến chính là Mạc Phi?”

Lý do Mạc Đào nghĩ rằng xà vương chính là Mạc Phi bởi vì bản thân cô cũng giống như Lâm Lệ, sau khi bắt nạt Mạc Phi, ngay tối đó đã bị một con rắn đáng sợ quấn lấy cổ, suýt chút nữa bị nó siết chặt chết. May thay, đó chỉ là ác mộng cảnh cáo mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play