Lục Tây hơi thở thều thào, cánh môi nhợt nhạt chỉ biết nhìn người con gái trước mặt mình. Trông anh có vẻ chẳng còn chút sức sống nào cả, ngay cả việc cất giọng nói cũng trở nên khó nhằn. Đây là lần đầu tiên Mạc Phi nhìn thấy anh bị thương nghiêm trọng đến thế mà không cầm lòng được, lập tức vòng tay ôm chầm lấy cổ anh, bật khóc nức nở:
- "Lục Tây, anh đừng làm tôi sợ. Tôi vẫn còn chưa trả hết nợ cho anh đâu đấy. Mạc Phi tôi không muốn mắc nợ anh đến tận kiếp sau đâu."
Lâm Quân Hạo đứng cạnh tường chỉ biết hồi hộp lo lắng mà chuẩn bị tâm lý để ngăn cản nếu như Mạc Phi có ý định kéo tấm chăn ra khỏi. Chiếc đuôi rắn lúc này đã lộ ra không ít càng khiến Lâm Quân Hạo không khỏi lo thay mà nghiến răng ken két.
- "Lục Tây, để tôi dìu anh bước xuống giường. Tôi nghĩ rằng, anh nên ăn chút cháo để lấy lại sức."
Nói rồi, Mạc Phi với lấy tấm chăn đang đắp lên nửa người của Lục Tây khiến Lâm Quân Hạo vô cùng hoảng hốt mà vội vàng chạy về phía giường, định cất giọng ngăn cản thì đã nghe tiếng hét thất thanh từ phía người con gái.
- "Á...Lục Tây, bên dưới anh không mặc gì sao?"
Gương mặt Mạc Phi đỏ bừng ngay khi nhìn thấy chiếc gậy thả rông ở giữa hai chân của người đàn ông mà hoảng hốt lấy chăn che lại. Lục Tây khẽ đưa mắt nhìn xuống chiếc đuôi sớm đã biến mất của mình mà nở nụ cười tươi, hướng về phía Lâm Quân Hạo mà giao tiếp thông qua ánh mắt. Lâm Quân Hạo lúc này khẽ thở phào nhẹ nhõm mà nở nụ cười nhẹ, gật nhẹ đầu, nháy mắt ra hiệu:
- "Mừng cho cậu đấy, tôi còn tưởng sẽ không trở lại hình người nữa cơ."
Cả hai người đàn ông vui mừng đến mức nở nụ cười tươi nhưng đâu hay biết rằng đang có người con gái gượng gạo đến xấu hổ khi tận mắt nhìn thấy món hàng khủng bên dưới của Lục Tây cơ chứ.
Một lúc lâu sau, Lục Tây nhanh chóng mặc lại đồ mà chậm rãi bước từng bước xuống lầu. Hiện tại, Lâm Quân Hạo và Mạc Phi đang ngồi nói chuyện ở bên dưới. Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức đưa tay che mắt mà lảng tránh khiến Lục Tây vô cùng khó hiểu mà khàn giọng, thều thào lên tiếng:
- "Mạc Phi, em làm sao thế?"
Nghe anh hỏi, Mạc Phi trở nên lúng túng mà nhìn sang người ngồi bên cạnh đang ung dung tận hưởng tách trà nóng mà trầm giọng nói:
- "Anh bảo rằng hôm qua say rượu và Lục Tây đã cho người đến đón. Vậy...tại sao anh ấy lại bị thương nghiêm trọng chứ?"
Đang thong thả tận hưởng tách trà, Lâm Quân Hạo lập tức phun ngược trở ra ngay khi nghe những lời tra hỏi của người bên cạnh mà trở nên lúng túng, biện minh đáp:
- "Tôi...tôi say đến mức không biết trời trăng thì làm sao biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy chứ?"
Lục Tây lúc này chậm rãi ngồi xuống ghế, anh trầm giọng lên tiếng ứng cứu người bạn thân thiết của mình trước câu hỏi hốc búa này từ phía Mạc Phi.
- "Sau khi đưa Lâm Quân Hạo trở về Lục gia nghỉ ngơi, anh có vài việc cần phải ra ngoài, không may gặp đám côn đồ nên mới bị thương như thế."
Mạc Phi nhíu mày, lắc đầu bất lực, không vui nói:
- "Hứa với tôi rằng anh sẽ không bị thương nữa, có được không? Chẳng biết tại sao, kể từ lúc tôi dọn đến đây, lúc nào cũng nhìn thấy anh bị thương cả. Phải chăng, tôi là kẻ khắc tinh luôn mang đến xui xẻo cho anh."
Cô vừa nói dứt câu thì người trước mặt đã lên tiếng phủ nhận:
- "Chuyện này không hề liên quan đến em, cho nên đừng nghĩ ngợi nhiều. Chẳng qua là thời gian này luôn có người âm mưu tìm cách hãm hại anh mà thôi."
Nói rồi, Lục Tây nhíu mày nhìn về phía Lâm Quân Hạo mà giao tiếp thông qua ánh mắt:
- "Quả thật, giọt nước mắt khi nãy của Mạc Phi đã giúp tôi hồi phục lại một phần năng lượng xà vương mà trở lại thành người hoàn toàn."
- "Có người đang tìm mọi cách muốn giết chết cậu. Cho nên, bằng mọi giá, chúng ta phải tìm ra đám người đã ném chất bột đó. Bọn chúng có thể là tay sai của kẻ chủ mưu đang không ngừng tìm cách tiêu diệt cậu. Cũng có thể, người đó chính là người năm xưa sát hại cha của cậu đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT