Phí Nghê dùng nước lạnh rửa mặt, ổn định tâm trạng, mở cửa phòng vệ sinh. Sau này cô còn phải sống cùng với Phương Mục Dương, trốn tránh mãi cũng chẳng ổn chút nào. Cô không phải nàng dâu mới cưới thẹn thùng, càng thẹn thùng thì lại càng cho đối phương cơ hội trêu ghẹo, thà cứ thoải mái phóng khoáng còn hơn.

Phương Mục Dương nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hình như ý hỏi sao cô còn chưa tắm mà đã ra rồi.

Phí Nghê phớt lờ anh, mở chiếc túi mình mang theo bên người ra.

Trước khi tới nhà khách, mẹ đã chu đáo chuẩn bị cho cô một túi hành lý, bên trong có một bộ quần áo để thay và cả một cái áo ngủ. Nói là áo ngủ nhưng thật ra là một cái váy, trên dưới đều rộng như nhau, không có tay áo, cũng không chiết eo. Cái váy này là cô làm bằng vải thừa hồi may rèm cửa cho chị gái, mặc rất mát mẻ dễ chịu. Có lẽ do quá vội vàng nên bà bỏ cả vào túi một đôi dép gỗ cho cô, chứ thực ra ở nhà cô có một đôi dép lê mới làm bằng xốp.   

Trước ánh nhìn chăm chú của Phương Mục Dương, Phí Nghê lấy váy ngủ và áo lót bằng vải bông trắng từ túi ra. Đi được một bước, cô lại xoay người cầm theo cả áo sơmi rồi mới vào phòng vệ sinh lần nữa, khóa cửa lại. Bởi vì có Phương Mục Dương ở bên ngoài, cô tắm cũng không được thư thái hơn so với tắm ở nhà tắm công cộng bao nhiêu. Nước bên trong này rất ấm. Cô vội vàng thoa xà phòng và dầu gội đầu rồi dùng nước ấm xả lại, toàn bộ quá trình kéo dài chưa tới năm phút. Phí Nghê lau người qua loa rồi bắt đầu mặc váy áo, nhưng vì lau chưa khô lắm nên đồ dính hết vào người. Cô đành phải cởi bớt cúc áo lót, để hở phần bên trái ra. Cái áo lót này tổng cộng đính năm chiếc cúc, được làm bằng loại vải bông trắng rất thấm nước, dính sát cả vào người cô. Bình thường ngủ ở nhà cô chẳng bao giờ mặc áo lót dưới váy, nhưng cái váy này quá rộng, nếu như không mặc áo lót thì sẽ trông chẳng ra sao. Sau khi lấy khăn bông lau sạch người một lần nữa, cô mới mặc lại bộ đồ mà mình vừa mới cởi ra. Tóc cô cũng lau gần khô, tất cả tóc rụng dưới sàn cô đều cúi xuống nhặt lại, bỏ vào thùng rác.

Khi đã xong xuôi mọi thứ, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để đối diện với Phương Mục Dương. Vậy là cô bóp một ít kem đánh răng, vừa đánh răng vừa điều chỉnh tâm tình của mình.

Cô tắm rửa mất năm phút, lại đánh răng hết mười phút. Đến khi hài lòng với biểu cảm trên khuôn mặt, cô mới cuộn bộ đồ vừa thay xong lại, mở cửa phòng vệ sinh ra. Cái váy này của Phí Nghê khá rộng nên nhìn cô lại càng gầy. Nửa người trên của cô khoác một chiếc áo sơmi, còn nửa phía dưới một phần đôi chân để hở, chân cô vừa dội nước ấm, không trắng trẻo như bình thường mà nhiều chỗ đã ửng hồng. Đôi dép gỗ cô đi lộc cộc ở trên mặt đất, khiến cô cảm thấy hơi ngượng, song cô vẫn cố gắng kìm nén cái cảm giác ngượng ngùng ấy.

Phương Mục Dương quay đầu lại, mỉm cười với cô.

Vì muốn thể hiện sự vô tư của bản thân, Phí Nghê cũng cười với anh. Tuy nhiên nụ cười của cô không mấy tự nhiên, cô đã quên béng cái biểu cảm ban nãy mình chuẩn bị sẵn.

Cô đi dép lê tới trước giường, nhét bồ độ vừa cuộn lại vào trong túi, cố tỏ ra thản nhiên nhất có thể.

“Đồ thay ra rồi để tôi giặt luôn cho em.”

“Không cần đâu, cảm ơn nhé.”

“Đừng có khách sáo như vậy, hồi trước em cũng toàn giặt quần áo giúp tôi mà.”

Phí Nghê kiên quyết nói không cần, Phương Mục Dương cũng đành mặc cô. Anh mở cửa phòng, để lại Phí Nghê sau lưng.

Phí Nghê không biết giờ này Phương Mục Dương còn ra ngoài làm gì. Quạt điện thổi khiến trang sách bay loạt xoạt. Cô đứng ở trước bàn, lật xem bìa sách, trông thấy mấy chữ “Hướng dẫn bảo dưỡng đồng hồ” thật to.

Phí Nghê vừa chạm tay vào sách thì nghe tiếng mở cửa phòng, vậy là cô lại thu tay, đặt lên lưng ghế.

Phương Mục Dương tiến vào, đưa cho Phí Nghê một cái máy sấy: “Em sấy tóc đi, để đầu ướt ngủ không tốt lắm đâu.”

Phương Mục Dương không chỉ mượn lễ tân một cái máy sấy mà còn mang theo một cuộn nhang muỗi và một hộp diêm chỉ chứa có một que diêm. Ánh lửa rơi trên nhang muỗi, mùi hương trong phòng lập tức biến đổi.

Thấy Phí Nghê vẫn còn chưa sấy tóc, anh lấy lại cái máy sấy trên tay cô, cắm điện vào ổ, hướng máy sấy về phía tóc cô. Phí Nghê đoạt cái máy lại: “Để tôi tự làm được rồi.”

Phương Mục Dương đổi hướng quạt điện, mở nắp phích nước, đổ một ít nước ra cốc rồi lại đặt cốc nơi quạt thổi tới: “Nước này còn nóng lắm, lát nữa em hẵng uống. Ngồi xa quạt một chút, cẩn thận bị lạnh.”

Phí Nghê vuốt vuốt mái tóc, cúi đầu nói cảm ơn.

Phương Mục Dương chỉ về phía phòng vệ sinh: “Em còn cần dùng nữa không?”

“Không, cậu cứ vào đi.”

Sau khi đã sấy khô tóc, Phí Nghê ngồi trước chạn bát, lật xem hướng dẫn bảo dưỡng đồng hồ. Anh trai Phương Mục Dương gửi cho cậu ta quyển sách này, còn ghi lời chúc cậu ta trở thành người hữu ích trên trang lót. Nhưng cho dù có học hết sách, cũng không có xưởng đồng hồ nào muốn nhận cậu ta vào làm. Phí Nghê nghĩ tới chuyện đóng đồ nội thất, cho dù Phương Mục Dương có làm được thật thì cũng phí sức tốn công. Cậu ta là học viên ban huấn luyện vẽ tranh liên hoàn, nên tập trung vào mỗi vẽ tranh thôi mới đúng. Nghĩ vậy, Phí Nghê liền cân nhắc trong đầu xem ai làm đồ thiếu gỗ, có thể chuyển nhượng gỗ cho bọn họ.

Trong lúc Phí Nghê vẫn đang mải mê suy nghĩ, Phương Mục Dương đã đi ra. Anh chỉ tắm qua nước lạnh. Nơi anh cắm đội được cái không hề thiếu nước, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, lúc nào cũng có thể tắm. Anh tắm chỉ cần ba bước là xong, một dội nước, hai bôi xà phòng từ đầu tới chân, ba xả lại bằng nước lạnh cho sạch sẽ. Thói quen rèn giũa nhiều năm khiến anh tắm rất mau lẹ, trong vòng mười phút đồng hồ, anh không chỉ tắm sạch người, đánh sạch răng mà còn giặt sạch luôn quần áo vừa thay ra.

Phương Mục Dương tự nhiên hơn Phí Nghê nhiều, anh mặc một cái áo ba lỗ màu đen rồi đi ra, phơi bộ đồ vừa giặt qua lên cửa sổ. Ngay cả áo ba lỗ cũng là vì có Phí Nghê nên mới mặc. Cánh tay anh rất rắn chắc, vừa nhìn là biết đã từng lao động khá lâu, điển hình của kiểu gầy mà không yếu. Trong cái thời kỳ thiếu thốn cả dầu lẫn nước này, trở nên mập mạp cũng là một việc xa xỉ, Phương Mục Dương hiển nhiên không có điều kiện để làm chuyện ấy.

Phơi xong quần áo, anh đi tới sau lưng Phí Nghê, cầm máy sấy lên sấy tóc. Phí Nghê đang định đứng dậy thì lại phát hiện Phương Mục Dương đã vây lấy người cô. Một tay anh chống lên chạn bát, tay còn lại cầm máy sấy, nếu cô đứng lên chắc chắn sẽ đụng vào anh. Phí Nghê đành tiếp tục đọc hướng dẫn bảo dưỡng đồng hồ.

Cô uống một ngụm nước, thương lượng với Phương Mục Dương: “Chuyện đóng đồ hiện tại chúng ta đừng làm nữa, thời gian và sức lực của cậu dành cho việc vẽ tranh chẳng hơn sao? Vẽ xong rồi có thể kiếm thêm ít tiền nhuận bút, sẽ có tiền mua đồ đạc, chưa biết chừng còn tìm được một công việc chính thức nữa. Tôi nói thế này hơi khó nghe, nhưng nếu cậu thực sự thử xong mà vẫn thấy không thích vẽ tranh liên hoàn, không hợp với loại họa này, ra khỏi ban huấn luyện rồi vẫn không tìm được công việc thì tương lai sẽ có vô số thời gian mà tha hồ đi đóng đồ, sao bây giờ cứ phải nóng lòng như thế chứ?”

Phí Nghê vẫn giữ nguyên ý kiến của mình: “Đồ đạc có dùng là được rồi, cũ mới gì chẳng thế. Nếu như cậu đồng ý, tôi giúp cậu nhượng lại gỗ cho người ta. Tiền vẫn là của cậu.”

“Em quý trọng thời gian của tôi đến thế cơ à?”

Phí Nghê thầm mắng Phương Mục Dương luôn luôn nắm sai trọng điểm, nhưng ngoài miệng thì chỉ không kiên nhẫn nói: “Nếu như cậu quyết định bán thì ngày mai nói với tôi, tôi tìm người hộ cậu.”

“Em yên tâm, tự tôi biết cân nhắc mà. Chỉ có điều đồ đạc thì tôi chắc chắn phải đóng, tôi đã đến xưởng nội thất xem qua rồi, những thứ em muốn không có.”

Phí Nghê cũng không cảm động, chỉ nói: “Thế thì cậu thích làm gì thì làm.” Cô lại cúi đầu nhìn cuốn hướng dẫn bảo dưỡng đồng hồ, không nhìn Phương Mục Dương nữa.

Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê: “Giờ tôi muốn đi ngủ rồi. Em thích ngủ bên giường nào?”

“Cậu để miệng mình cách xa tôi chút được không? Tôi nghe thấy mà.” Phí Nghê dùng tay nâng mặt, che đi bên tai đỏ hồng của mình. “Cậu ngủ bên nào cũng được.”

“Vậy tôi sẽ ngủ gần cửa. Dùi cui tôi để cạnh giường em nhé, em thò tay xuống là thấy.”

“Không cần đâu.”

“Đừng có yên tâm về tôi như thế, tôi không xứng đáng với sự tin tưởng của em đâu.” Phương Mục Dương vẫn kề sát tai cô, nhưng vì cô nói là mình nghe thấy nên anh cũng hạ giọng xuống. “Không tắt đèn tôi không ngủ được. Em nằm xuống giường trước đi, để đấy tôi tắt đèn cho.” Căn phòng này chỉ có hai cái đèn, ngoài cái gắn trên trần nhà thì còn một cái đèn bàn đặt ở trên chiếc tủ nhỏ kê giữa giường hai bọn họ.

Anh nói quá khẽ, khiến cho lỗ tai Phí Nghê ngưa ngứa.

“Cậu tắt đèn đi ngủ trước đi, tôi ngồi đây một lát đã.”

Phương Mục Dương cũng không miễn cưỡng cô nữa. Anh tắt đèn trần trước, sau đó lại lên giường tắt đèn bàn, kéo chăn đơn đắp lên mình.

Đến khi toàn bộ căn phòng đã chìm vào trong bóng tối, Phí Nghê mới mò mẫm bước tới bên cửa sổ trong đôi dép lê bằng gỗ. Thế rồi không gian đột nhiên vụt sáng trở lại. Phương Mục Dương vẫn trùm chăn kín đầu, nhưng tay lại cầm dây đèn.

“Tắt đèn đi.”

Khi Phí Nghê đã an vị trên giường rồi, bóng đêm lại một lần nữa phủ kín khắp cả gian phòng.

Năm phút sau, Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương: “Cậu ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.”

Phí Nghê “hừ” một tiếng.

Lại qua năm phút nữa, Phương Mục Dương cố tình tạo ra tiếng thở thật đều đặn. Lần này Phí Nghê mới đinh ninh là anh ngủ rồi, yên tâm nhắm mắt lại ngủ.

Căn phòng vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức Phương Mục Dương có thể thăm dò được nhịp thở của Phí Nghê. Anh dậy khỏi giường, bật đèn bàn.

Người ngủ rất thích hợp làm mẫu vẽ, đặc biệt là kiểu người có tư thế ngủ tốt như Phí Nghê, cơ thể luôn luôn quay về một bên, chăn kéo tới dưới cằm, chỉ để hở ra mỗi đầu. Hàng mi của cô thật cong, như thể chỉ cần gió khẽ nhẹ thổi là đã bay vút lên rồi. Phương Mục Dương rất muốn thổi thổi thử xem, nhưng anh chỉ dùng bút chạm vào một điểm cách lông mi cô một xentimét.

Phí Nghê tỉnh giấc rất sớm. Ánh sáng mặt trời hắt qua rèm cửa, cô phát hiện đèn bàn trong phòng đã bật, nhưng nó không còn ở trên tủ đầu giường nữa mà bị chuyển sang chạn bát. Phương Mục Dương đang ngồi trên ghế, xoay lưng lại về phía cô.

“Cậu đang làm gì đấy?”

“Đang học.”

Phương Mục Dương nhanh chóng lấy sách che đồng hồ đi: “Sao em dậy sớm thế? Ngủ tiếp một lát đi.”

“Không ngủ được.” Phí Nghê ngồi dậy, cầm quần áo sạch vào nhà vệ sinh, thay váy ngủ của mình ra.

Phí Nghê đi làm, Phương Mục Dương tới ban huấn luyện. Hai người ăn sáng tại một tiệm nhỏ cạnh nhà khách, Phí Nghê giành mua đồ trước, cô không thích ăn bánh bao nhân thịt nên chỉ mua hai cái cho Phương Mục Dương.

Ăn xong bữa sáng, Phương Mục Dương nói muốn lấy xe đạp đưa Phí Nghê đi làm.

“Cậu không cần đưa, tự tôi đi là được rồi. Xe đạp này cậu cứ dùng đi, buổi tối đạp thẳng đến nhà cha mẹ tôi ăn cơm nhé.”

“Chỗ chúng ta cách nhau không xa, tôi đưa em đi cũng không tốn thêm bao nhiêu thời gian mà.”

Phí Nghê nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn uyển chuyển kể cho Phương Mục Dương nghe chuyện phiếu TV. Vất vả lắm cô mới tìm được cho anh trai mình công việc này, thực sự không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào cả.

Phương Mục Dương nhìn Phí Nghê, cười cười: “Sao nào? Trông mặt tôi không giống người có thể kiếm được phiếu TV à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play