Tạ Tinh Diêu phát tài chỉ sau một ngày, sau đó nàng thoải mái nhàn nhã dịch dung rồi đến Giang phủ.

Bởi vì là nhạc công được thuê, cho nên nàng có quyền lợi dẫn theo người nhà, sau khi thông báo với quản gia, Nguyệt Phạn và Yến Hàn Lai có thể nhận phòng cho khách.

“Giang gia tốt bụng vậy hả?”

Ôn Bạc Tuyết sờ lên một bên mặt để chắc chắn rằng lớp dịch dung vẫn còn nguyên vẹn: “Chính sách này có thể tương đương với chính sách xóa đói giảm nghèo đấy chứ.”

“Làm gì mà tốt thế.”

Tạ Tinh Diêu nói: “Lý do bọn họ cho nhiều người vào ở như thế, chính là vì tăng thêm lượng thức ăn cho yêu ma đấy.”

Những nhạc công không biết gì cả, cứ tưởng rằng mình gặp được người tốt bụng, ai ngờ lòng người khó dò, bản thân mình chỉ là đồ ăn dâng lên tận cửa tận bàn cho bọn chúng.

Nàng nhớ trong nguyên tác viết rằng, theo kế hoạch của Giang Thừa Vũ, ngày đại hôn sẽ là ngày mà đám yêu ma sẽ được sổ lồng, khi đó Giang phủ sẽ tràn ngập máu, không ai sống sót.

Sau khi thịnh yến của ác thú kết thúc, dinh thự này sẽ bị thiêu rụi, ngụy trang thành yêu ma đột kích bất ngờ, không có ai trong Giang gia may mắn trốn thoát, còn hắn ta sẽ dẫn Bạch Diệu Ngôn đến nơi khác tiêu dao sung sướng.

Rõ ràng là một tên yêu quái khốn nạn.

Nếu muốn đến phòng cho khách thì phải đi qua con đường nhỏ có hàng tre xanh vây quanh.

Phong cảnh ở nơi này rất đẹp, Tạ Tinh Diêu nhìn chung quanh, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của hai tiểu nha hoàn sau lưng.

“Nhìn kìa, là thiếu gia và thiếu phu nhân.”

“Thiếu gia thật sự rất yêu thiếu phu nhân. Nghe nói trong những ngày thiếu phu nhân hôn mê, thiếu gia không ăn không uống, cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh chăm sóc nàng ấy.”

Không, thiếu gia của các ngươi ngoại trừ chăm sóc thiếu phu nhân còn có thể dỗ ngon dỗ ngọt cô gái khác, cuộc sống phong phú nhiều màu sắc, khiến người ta khó mà tin nổi.

Tạ Tinh Diêu mắng thầm, sau đó lẳng lặng ngẩng đầu lên.

Hai bên đường là những hàng tre xanh mướt, có thể dễ dàng trông thấy những làn sóng xanh lục nhấp nhô, bóng tre nghiêng nghiêng.

Không biết tại sao, tim nàng đột nhiên đập nhanh.

Nam tử dưới gốc tre mặc áo gấm đội mão ngọc, dáng vẻ dịu dàng tri thức, mặt mũi tuấn tú, lạnh lùng trầm tĩnh, đôi mắt hồ ly mê hoặc lòng người.

Dung mạo hệt như trong trí nhớ của nàng, hắn ta chính là Giang Thừa Vũ.

Nhịp tim vẫn đang đập loạn xạ, Tạ Tinh Diêu vẫn bình tĩnh, liếc qua Yến Hàn Lai.

Hắn vẫn luôn tỏ ra không quan tâm đến người khác, lúc này hắn đang lẳng lặng quan sát người đàn ông trước hàng tre, ánh mắt lười nhác, ẩn chứa vẻ nghiêm túc.

Cứ như thể đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Giang Thừa Vũ vậy.

Chẳng lẽ…… Yến Hàn Lai gặp được nàng ở Ám Uyên chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi?

Nàng nhìn lén hắn một cách trắng trợn, nên chỉ trong chốc lát thì đã bị phát hiện, đồng tử màu hổ phách ung dung nhìn sang, thiếu niên nhướng mày khiêu khích.

Tạ Tinh Diêu vội vàng nhìn sang hướng khác.

Bạch Diêu Ngôn vừa mới tỉnh lại, lúc này thần hồn vẫn còn yếu ớt.

Dung mạo của nàng ấy hệt như một vị bạch nguyệt quang đúng chuẩn, mặt nõn nà như sứ trắng, hàng mày lá liễu, hai mắt hơi cụp xuống, tạo cảm giác hệt như thủy tinh dễ vỡ.

Nhưng dù sao nàng ấy cũng là hậu duệ của gia tộc trừ yêu, khí chất toàn thân cao quý lạnh lùng như băng tuyết, mặc dù trông có vẻ đáng thương khiến người khác muốn che chở và yêu thương nhưng cũng không đến mức yểu điệu mỏng manh như đóa hoa.

Lúc này đây, chắc hẳn hai người họ đang trong giai đoạn mâu thuẫn về tư tưởng.

Giang Thừa Vũ đánh mất nàng ấy rồi lại tìm lại được, chỉ muốn xóa sạch ân oán; giữa Bạch Diệu Ngôn và hắn ta bị ngăn cách bởi thù sâu hận lớn, rồi lại trông thấy nhiều năm qua hắn trả giá nhiều như thế, yêu hận đan xen, như gần như xa.

Hiện tại, ngoài hai người bọn họ ra, còn có ba người đàn ông xa lạ đứng trong góc.

Hai người trong số đó ăn mặc như gia đinh, lông mày đều nhíu chặt; còn người đàn ông ở giữa đã có tuổi, hai mắt đỏ hoe, không ngừng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự ngăn cản của gia đinh.

“Tôi, sao tôi có thể lừa gạt hai vị chứ? Hôm đó con trai tôi nói với chúng tôi rằng nó sẽ đến Giang phủ xin làm họa sĩ…… Thằng bé mất tích bảy ngày rồi đấy, Giang công tử thật sự chưa bao giờ thấy nó sao?”

Ông lão bi thương nói, giọng nói và cơ thể đều run rẩy: “Con trai tôi tên là Trịnh Kiến Châu, cao bảy thước (*), mắt to mày rậm……”

(*) Một thước bằng 33,33 cm, 7 thước khoảng 2,3 mét.

Gia đinh phía bên trái tỏ vẻ khó xử: “Thiếu gia, Trịnh phu tử dùng cái chết để uy hiếp, chúng tôi căn bản không cản được.”

“Mất tích?”

Dường như đây là lần đầu tiên Bạch Diệu Ngôn biết chuyện này, nàng ấy nhíu mày ngước mắt lên, dịu dàng nói: “Tiên sinh đừng vội, hay là ngài kể cho ta nghe một chút đi.”

Người đàn ông kia thật sự là một tiên sinh dạy học.

Tạ Tinh Diêu quan sát ông ấy từ trên xuống dưới, chỉ thấy mái tóc hoa râm rối bời, hai mắt sưng đỏ, thậm chí không có chút phong thái nho nhã của một người thầy.

Không rõ là nha hoàn nào nói nhỏ: “Nghe nói kể từ khi đứa con trai thứ hai mất tích, nương tử của Trịnh phu tử lâm bệnh nặng, ông ấy cũng điên điên khùng khùng, đáng thương lắm.”

“Có gì lạ đâu,” Người còn lại tiếp lời, “Biểu tỷ của ta cũng mất tích, ngày nào cha mẹ của tỷ ấy cũng khóc cả.”

Là người thừa kế của thế gia, Bạch Diệu Ngôn không hề sợ phiền mà hỏi cặn kẽ chi tiết mất tích; Giang Thừa Vũ im lặng một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.

Hờ hững, nghi ngờ, tràn ngập sát khí.

Khi ánh mắt ấy nhìn thẳng vào Tạ Tinh Diêu, cái nhìn chằm chằm đó khiến Tạ Tinh Diêu lạnh cả sống lưng, đột nhiên, một cơn gió mát lướt qua bên tai.

Yến Hàn Lai vẫn trầm mặc không nói gì, thân hình cao gầy khẽ cử động, che chắn trước người nàng.

Giang Thừa Vũ nhíu mày, chuyển mắt sang hướng khác.

Chuyện mất tích sao có thể giải thích trong chốc lát, gia đinh dẫn Trịnh tiên sinh đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi, chờ Bạch Diệu Ngôn đến hỏi thăm thêm.

Tiếng kể khổ và nghẹn ngào của người đàn ông dừng lại, bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu bớt, Ôn Bạc Tuyết thở dài: “Kẻ kia chính là Giang Thừa Vũ…… trông rất giống chính nhân quân tử.”

Dứt lời, y dừng lại, nhìn sang Tạ Tinh Diêu: “Cô sao vậy?”

“Không có gì.”

Nàng đè nén rung động kỳ lạ trong lòng, liếc nhìn Giang Thừa Vũ từ xa: “Chắc là lúc trước bị thương nên khí huyết không ổn định.”

Câu trả lời này không hề có sức thuyết phục, Ôn Bạc Tuyết đầy hoài nghi, nhưng không kịp hỏi ——

Ngay lúc Trịnh tiên sinh chán nản đi ngang qua bọn họ, Tạ Tinh Diêu bước lên một bước, ngăn hai gia đinh tiến lên phía trước.

Đây là nhân vật chưa bao giờ được nhắc tới trong nguyên tác.

Vị trước mắt này là một ông lão râu tóc bạc trắng, cùng với đứa con trai đã mất tích.

Cuộc đời của bọn họ dài đằng đẵng, có biết bao nhiêu hỉ nộ ái ố đáng giá khắc ghi, nhưng cuối cùng, lại chỉ là một hạt bụi nho nhỏ trong một tác phẩm đồ sộ, không có lấy dù chỉ là một dòng miêu tả.

Lúc trước, khi đọc tiểu thuyết, nàng chỉ quan tâm đến gút mắc yêu hận, âm mưu dương mưu của nam chính và nữ chính, còn đối với những con người tầm thường này, tất cả đều bị gói gọn trong bốn chữ “chúng sinh Tam giới”.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của ông lão, lần đầu tiên nàng cảm nhận được một cách rõ ràng, thế nào là nguyện vọng của những con người tầm thường.

Nguyện vọng nhỏ bé, bàng hoàng và bất lực.

Tạ Tinh Diêu muốn nói chuyện, nhưng lại không thốt nên lời, cuối cùng nàng lấy một chiếc khăn tay lau nước mắt, đặt vào lòng bàn tay đầy nếp nhăn của ông lão.

*

Dựa vào trình độ gà mờ của bọn họ, nếu muốn đối phó với Giang Thừa Vũ, khả năng cao là sẽ thất bại thảm hại.

Vì vậy, sau khi đến phòng dành cho khách, Tạ Tinh Diêu, Ôn Bạc Tuyết và Nguyệt Phạn lấy cớ đồng môn ôn chuyện cũ, ba người cũng nhau vào phòng.

Yến Hàn Lai thích thanh tịnh một mình, nên đi về phòng của mình.

“Cốt truyện này quá hoang đường! Giang Thừa Vũ giết hết cả nhà Bạch Diệu Ngôn, thế mà nàng ấy còn cam tâm tình nguyện ở bên hắn ta.”

Nguyệt Phạn bất mãn nhíu mày: “Nhìn bộ dạng của hai người họ, rõ ràng vẫn rất ân ái.”

Tạ Tinh Diêu ngồi bên cạnh nàng ấy: “Ngược luyến tình thâm mà. Có ba yếu tố thiết yếu trong tiểu thuyết và phim truyền hình ngày nay: Một là, cha tôi yêu mẹ anh, mẹ tôi phản bội chú của anh, cậu của tôi giết dì của anh, tóm lại chính là ân oán tình thù của đời trước; hai là, nam chính và nữ chính xiên nhau, chết đi sống lại; ba là, lúc thì đòi diệt Tam giới, lúc thì muốn cứu vớt chúng sinh thiên hạ.”

Ôn Bạc Tuyết bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi hiểu rồi.”

“Hơn nữa, thiết lập của Giang Thừa Vũ là truy thê hỏa táng tràng, độ phổ biến khá cao đấy.”

Nàng nhún vai: “Nếu muốn thắng hắn ta thì phải mở khóa bàn tay vàng. Trò chơi ràng buộc với tôi là 《Cùng Nhau Trừ Tà》, có vài kỹ năng chiến đấu và vũ khí hiện đại, còn hai người?”

Ôn Bạc Tuyết thành thật trả lời: “Của tôi là 《Human Fall Flat》, ngoại trừ thay đổi quần áo thì không có kỹ năng gì cả.”

“《Human Fall Flat》?”

Nguyệt Phạn vui vẻ: “Chính là cái kiểu đi đứng nghiêng nghiêng ngã ngã ấy hả? Anh có thể đi như vậy không? Có nhiều trang phục để thay không? Trông có đẹp không?”

“Chỉ cần bật chế độ trò chơi, tư thế đi đứng sẽ trở nên rất kỳ quặc.”

Ôn Bạc Tuyết vò đầu: “Còn trang phục thì rất đơn giản, áo thun tay ngắn, quần yếm Mario, anh em hồ lô biến, người bánh gừng.”

Y cảm thấy kỹ năng này cực kỳ cùi bắp, nên cách nói chuyện hơi không được tự tin, ai ngờ vừa dứt lời thì trông thấy hai đôi mắt trong veo sáng ngời.

Nguyệt Phạn cảm thấy hứng thú, mỉm cười toe toét: “Có thể thay đồ liền được không, được không?”

Trong lòng Tạ Tinh Diêu cũng tràn đầy mong chờ: “Anh em hồ lô biến đi! Có thể mặc một cái được không?”

Da mặt của Ôn Bạc Tuyết mỏng, nên y cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt nồng cháy của hai người, chần chừ một chút, sau đó thấp giọng đáp “ừ”.

Trong nháy mắt tiếp theo, trước mắt Tạ Tinh Diêu xuất hiện một màu đỏ thẫm khiến người ta hoài niệm.

—— Thanh niên thân như tuyết như tùng, dáng người rắn rỏi như gió lạnh trên núi cao, song, dưới ngũ quan tuấn tú lại là một chiếc áo may ô (*) màu đỏ thô ráp.

(*) Áo may ô: áo không tay không cổ.

Trên đầu còn có một chiếc hồ lô nhỏ tròn vo.

Tạ Tinh Diêu vỗ tay một cái thật mạnh: “Đại oa (*)!”

(*) Đại oa: anh cả của 7 anh em hồ lô, nở từ quả màu đỏ, có sức mạnh hơn người và khả năng biến thành khổng lồ.

Nguyệt Phạn vui vẻ: “Còn có cái khác không?”

Ôn Bạc Tuyết vô cùng thẹn thùng, nghe vậy y lập tức gật đầu, quần áo trên người mau chóng biến đổi.

Trong mắt Tạ Tinh Diêu tràn đầy vẻ hâm mộ: “Là anh, Meituan (*) tiểu ca!”

(*) Meituan: nền tảng giao đồ ăn lớn nhất Trung Quốc.

Trong nháy mắt, màu vàng óng trước mặt biến thành màu đỏ rực.

Nguyệt Phạn vỗ tay bốp bốp: “Spider Man!”

Hai nàng quá nhiệt tình, Ôn Bạc Tuyết chỉ cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, nên y tranh thủ thời gian đổi thành bộ y phục màu trắng ban đầu: “Đừng đừng đừng, đây không phải kỹ năng đỉnh của chóp gì đâu.”

“Không đâu mà.”

Nguyệt Phạn mỉm cười vỗ vào vai y: “Tủ quần áo di động tiện dụng lắm, giống như ma pháp thiếu nữ biến hình ấy, dù tôi muốn cũng chẳng làm được nữa là.”

“Hơn nữa, quần áo trông rất thú vị.”

Tạ Tinh Diêu thấy y ngượng ngùng, nàng giơ tay phải lên chống má: “Chúng ta đã đến giới tu chân rồi mà, ở cái nơi mà tiên pháp các môn các phái như trăm hoa đua nở như thế này thì skill chiến đấu trong game cũng không quan trọng lắm đâu —— Ngược lại trông thấy những kiểu quần áo này, có thể khiến tôi nhớ về quá khứ.”

Ôn Bạc Tuyết sững sờ nhìn nàng.

Từ nhỏ, gia cảnh của y không tốt, cũng không thông minh lắm, sau này dựa vào gương mặt mà tiến vào giới giải trí, rồi lại nhận được vô số lời châm chọc chê bai. Lúc trước, khi biết về trò chơi của Tạ Tinh Diêu, phản ứng đầu tiên của y chính là tự ti.

Đây là cảm xúc mà y tập mãi thành thói quen, dường như đã trở thành dấu ấn khắc sâu vào đáy lòng.

Ôn Bạc Tuyết không bao giờ ngờ rằng, khi y nom nớp lo sợ nói xong, sẽ bắt gặp hai đôi mắt cực kỳ chân thành và sáng ngời.

Chút hổ thẹn và nhút nhát chui vào góc hẻo lánh trong đáy lòng, y cảm thấy mắc cỡ nên nói nhỏ: “Cảm ơn.”

“Cuối cùng là tôi.”

Nguyệt Phạn nhoài người về phía trước: “Trò chơi mà lúc ấy tôi chơi là 《KartRider Rush+》.”

“Game đua xe hả? Nhưng giới tu chân không có ——”

Tạ Tinh Diêu khẽ giật mình, sau đó chợt ngớ người: “Lẽ! Nào!”

Nguyệt Phạn mỉm cười thần bí, giơ ngón cái lên với nàng: “《KartRider Rush+》có gara riêng, hai người muốn đi Lamborghini hay Rolls-Royce?”

Dù sao Tạ Tinh Diêu cũng chỉ là một tiểu cô nương, nghe như thế, nàng cười vui vẻ: “Vạn tuế!”

Những chiếc xe thể thao trong game di động dù sang trọng, phong cách đến đâu, dẫu sao cũng chỉ là một đống dữ liệu ảo, nhưng khi hệ thống game được tích hợp vào thực tế thì mọi thứ lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Chẳng phải giới tu chân có phù Hành Không sao? Lúc trước tôi từng thử rồi, chỉ cần dán nó lên xe thì có thể bay lên trời.”

Nguyệt Phạn xoa xoa tay: “Người khác ngự kiếm ngự khí ngồi phi thuyền, tốc độ như rùa bò, bữa nào rảnh tôi chở mọi người gia tốc phi thiên, cho bọn họ hít khói.”

Tạ Tinh Diêu ra sức gật đầu.

“Đúng rồi, ngoại trừ kỹ năng, trong game tôi còn có một nhà kho nhỏ.”

Nguyệt Phạn nói: “Không nhiều đồ lắm, để tôi xem, có nhẫn cầu hôn, soda nho, pháo bông que……”

Nói đoạn, nàng ấy dừng lại, trông thấy Ôn Bạc Tuyết đột nhiên quay đầu ra sau, nàng ấy tò mò hỏi: “Sao thế?”

Ôn Bạc Tuyết lắc đầu: “Không có gì, hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó…… chắc là ảo giác thôi.”

Trong ba người, tu vi của y cao nhất, cho nên cũng mẫn cảm với yêu khí nhất.

Dứt lời, Ôn Bạc Tuyết ổn định tinh thần, bí mật truyền âm:

“Có yêu khí, chắc hẳn cách đây không xa.”

Nguyệt Phạn: “Có xác định được vị trí cụ thể không?”

Ôn Bạc Tuyết định lắc đầu, nhưng sợ đánh rắn động cỏ, nên nhanh chóng cố định cổ lại: “Quá nhạt, yêu ma trong Giang phủ đều dùng Nặc Khí Đan, nên tu sĩ rất khó phát hiện ra.”

“Những nhạc công trong Giang phủ đều là thức ăn trong mâm của yêu ma. Tôi nhớ trong nguyên tác viết rằng, mỗi khi đêm đến, sẽ có kẻ đói bụng lén lút ra tay. Số lượng nhạc công quá nhiều, lại không quen biết nhau, cho nên rất khó nhận ra ai mất tích.”

Tạ Tinh Diêu vân vê một cây pháo bông que: “Nếu tùy tiện ra tay, rất dễ khiến bọn chúng chạy trốn, bại lộ thân phận của chúng ta. Chi bằng yên lặng theo dõi biến kỳ, chờ bọn chúng để lộ vị trí, sau đó tốc chiến tốc thắng.”

“Lợi hại!”

Hai mắt của Nguyệt Phạn sáng lên, trong mắt ánh lên vài phần thích thú: “Quả nhiên là dân chơi chiến thuật.”

Nếu muốn yên lặng theo dõi biến kỳ, vậy thì không thể để lòi đuôi.

Tạ Tinh Diêu lên tiếng, giọng điệu vẫn như thường ngày: “Tôi cũng có một nhà kho nhỏ.”

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa sổ.

Hai đám sương đen bồng bềnh như làn khói, ẩn nấp trong màn đêm.

Cái bóng bên trái ngập ngừng một lúc lâu: “Tối nay chọn chúng nó nhé?”

“Da mịn thịt mềm, thoạt nhìn hương vị không tệ.”

Bóng đen bên phải cười lạnh: “Bữa tối đêm qua ngươi chọn chả ngon tẹo nào cả, tuổi còn trẻ nhưng quá dai, hơn nữa lại quá ồn ào to mồm, nếu không phải ta nhanh chóng cắt đứt cổ họng thì tiếng kêu của con nhỏ đó đã đánh thức hết mọi người trong viện rồi.”

“Xem như món khai vị đi.”

Giọng điệu của đồng bọn gã thả lỏng, liếm liếm môi dưới: “Vừa rồi gã đàn ông kia nhìn về phía chúng ta, liệu có phải hắn phát hiện ra không?”

“Phát hiện? Chúng ta đã dùng Nặc Khí Đan, đừng nói là phàm phu tục tử, ngay cả tu sĩ cũng rất khó phát hiện ra.”

Vừa nói gã vừa cau mày, dừng lại một chút: “Trừ phi…… tu vi của hắn cực cao.”

Nhưng trong phòng không hề có sóng linh lực dao động, một nam hai nữ cư xử rất bình thường.

Chờ chút.

Qua bóng cây lắc lư bên ngoài cửa sổ, gã trông thấy cảnh tượng dưới ánh nến.

Hồng y thiếu nữ kia cụp mi xuống, rõ ràng trong tay không có đá đánh lửa, thế mà lại đột nhiên xuất hiện lửa.

Đây là…… Ngự Hỏa Quyết hả?

Tạ Tinh Diêu giơ pháo bông que đang cháy sáng lên: “Châm lửa được này! Đúng lúc trong kho của tôi có bật lửa.”

Ghê gớm.

Hai bóng đen trợn tròn mắt: Nàng ta chẳng những có thể lăng không ngự hỏa, mà trên đầu ngón tay còn có tia lửa nổ lốp bốp, đây là thuật pháp mới thấy lần đầu đó trời!

Cái bóng bên trái nghiêm túc nói: “Nhìn ánh lửa và khoảng thời gian kéo dài, ít nhất phải là trình độ Trúc Cơ.”

Vừa dứt lời, hai tên yêu quái lại tiếp tục sửng sốt!

Sau khi ánh lửa tắt đi, thiếu nữ áo đỏ khẽ phẩy tay, một hình hộp chữ nhật đen tuyền hiện ra trong tay.

Cùng với vài mảnh giấy lớn cỡ lòng bàn tay.

Tu vi của bọn chúng không thấp, thị lực rất tốt, nên có thể dễ dàng thấy rõ hình ảnh trên trang giấy ——

Lần lượt là những người ăn mặc rất lố lăng.

Thứ đó trông giống tranh vẽ, nhưng lại không phải tranh vẽ.

Ngũ quan của mỗi người vừa chân thật vừa rõ ràng, không giống dùng bút vẽ ra, mà giống…… người sống hơn.

Chính xác hơn, chắc hẳn là ma tộc. Trong giới tu chân, cũng chỉ có ma tộc mới mặc trang phục kỳ quặc khác thường như thế này.

“Bọn họ…… bị nhốt trong đó hả?”

Bóng đen bên phải rùng mình: “Ta nghe nói quả thật có một loại thuật pháp có thể vây hồn trói phách, giam hồn phách trong lá bùa vĩnh viễn chịu tra tấn, nhưng loại thuật pháp này cần phải có tu vi ——”

Đồng bọn của gã nghiến răng: “Cho dù đạt đến Kim Đan kỳ, cũng chỉ có thể học được sơ sơ.”

Tạ Tinh Diêu — tân thủ Trúc Cơ kỳ, cúi đầu mày mò một lúc, đôi mắt cong cong, mỉm cười nói:

“Trong game có chức năng chụp ảnh, lấy ảnh polaroid (*) rất dễ, hai người xem đi, đây là ảnh của tôi và người chơi khác —— À, còn có cái này nữa!”

(*) Polaroid là loại ảnh được in ra từ máy ảnh chụp lấy ngay.

Vừa dứt lời, hai tên yêu quái hoàn toàn hoảng sợ, kinh ngạc đến mức nín thở.

Trong tay nàng không có kiếm cũng chẳng có phù, mà chỉ có một cái ống màu đen bình thường, song, khi nàng giơ tay lên, vô thượng kim quang tuôn ra, biến ảo khôn lường, như pháp tướng (*) vô biên.

(*) Pháp tướng: là một thuật ngữ Phật giáo dùng để chỉ sự xuất hiện của vạn pháp, bao gồm thể tướng (bản chất) và nghĩa tướng (ý nghĩa).

Kim quang róc rách, còn sáng hơn cả ánh trăng; chùm sáng cực kỳ dài và thẳng tắp, hệt như một thanh thần kiếm lẫm liệt, trong chớp mắt đã xuyên qua màn đêm mênh mông, ánh sáng rực rỡ tràn ngập khắp phòng.

Pháp khí dẫn xuất kim quang, đối với tu sĩ thì không hề khó khăn. Dù sao ai cũng có linh lực, dưới sự dao động của linh lực sẽ tự sinh ra diệu pháp to lớn.

Nhưng vào lúc này, bốn phương tám hướng không hề có linh khí.

“Không dùng linh lực, thế mà có thể tạo ra kim quang như thế này.”

Bóng đen bên trái lùi lại một bước, hàm răng run cầm cập: “Dĩ khí vi linh, hóa khí vi quang, kẻ này…… thấp nhất là Hóa Thần!”

“Ta hiểu rồi.”

Bóng đen bên phải co rúm người lại: “Ngươi có nhớ cách đây không lâu gã đàn ông kia đã quay đầu lại không?”

Đến tận bây giờ hắn mới hiểu, hóa ra từ lâu đã có dấu hiệu không ổn.

Đầu tiên là mơ hồ thăm dò, sau đó dần bộc lộ thực lực, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, cho nên chỉ có một lời giải thích hợp lý.

Đám đại năng trong phòng có thực lực cao thâm khó lường, từ lâu đã phát hiện ra bọn chúng nấp ở đây. Cho nên mới bộc lộ pháp bảo và pháp quyết, hù dọa hai tên tiểu tặc đang lén lút theo dõi!

Gã hiểu rồi, thật sự đã hiểu ra rồi.

“Chắc… Chắc không phải đâu nhỉ? Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp thôi.”

Đồng bọn bên trái duy trì chút tỉnh táo cuối cùng: “Nếu bọn họ thật sự phát hiện ra chúng ta, vậy tại sao vẫn luôn giả ngu? Nếu đúng như ngươi nói, bọn họ nên chiếu kim quang ra ngoài cửa sổ, thúc giục chúng ta mau mau bó tay chịu trói!”

Trong phòng, Tạ Tinh Diêu chẳng biết gì cả, nàng chậm rãi nói: “Nghe nói đây là hàng nhập khẩu từ Đức, xịn xò lắm đấy. Trong phòng có nến, không thấy rõ lắm, chúng ta soi ra ngoài cửa sổ đi.”

Thế là thứ đáp lại hai tên yêu quái chính là một chùm ánh sáng vàng rực trong vắt.

Kim quang tràn ngập bên ngoài cửa sổ, xua tan bóng tối, rõ ràng không gì sánh bằng, phác họa hình dáng của hai kẻ đang giật mình.

Những cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau, khung cảnh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Hai tên yêu ma vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, lý trí bay sạch.

Sao nàng ta, nàng ta có thể gãi đúng chỗ ngứa, thật sự chiếu tới đây chứ?

Tạ Tinh Diêu ngơ ngác, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi.

Nàng, nàng chỉ muốn xem thử hiệu suất của nó, nên mới chiếu vào chỗ tối tăm thôi mà… Vận khí gì vậy trời?

Hơn nữa, hai tên yêu quái này dường như có tu vi không hề thấp.

Đánh úp cực kỳ căng thẳng, bầu không khí căng như dây đàn. Nàng tin rằng mình có thể thắng, nhưng đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu các yêu ma khác phát hiện ra thế thì bọn họ sẽ xong đời.

Trong trường hợp này, khả năng lặng lẽ không gây ra tiếng động đánh bại đối thủ gần như bằng không.

Hiện tại rất nguy hiểm.

“Đừng sợ.”

Ôn Bạc Tuyết lấy hết can đảm tiến lên, kiên quyết đứng chắn phía trước: “Tôi tôi tôi sẽ bảo vệ hai cô!”

Tim y đập dồn dập, đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, khó khăn lắm mới nói hết câu, y liền nhìn thấy hai tên ác yêu chợt bổ nhào về phía trước ——

Ngã nhào trên mặt đất???

Kẻ bên trái run rẩy: “Chúng tôi có mắt như mù, thế mà dám có ý đồ xấu với ba vị đại năng!”

Ôn Bạc Tuyết:?

Chuyện gì vậy trời?

Kẻ bên phải khóc nức nở: “Xin đại năng áo đỏ hãy thu hồi diệu pháp vô thượng kim quang, tha mạng cho chúng tôi!”

Nguyệt Phạn:?

Mấy khứa này uống lộn thuốc hả?

“Đại năng áo đỏ” Tạ Tinh Diêu cũng chả hiểu gì, nàng lần theo tầm mắt của đối phương, sau đó nhìn thấy diệu pháp vô thượng kim quang theo lời của chúng nó.

Bề ngoài không bắt mắt, toàn thân màu xám đen, đang tỏa ra một chùm ánh sáng trong vắt, ánh quang lưu chuyển, cực kỳ chói mắt.

Đèn pin…… của nàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play