Nhà ngục được thiết kế ở bên dưới dòng đất, u âm không có ánh sáng.
Phòng giam cuối cùng là nơi tối tăm nhất, huyết khí nhàn nhạt quẩn quanh bốn phía, tựa như mưa bụi màu xanh xám.
Trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chợt vang lên một giọng nữ tràn đầy khí thế.
“Bạn tù, bài hát tôi vừa hát có hay không? Ở quê nhà của tôi, nó rất nổi tiếng.”
Dứt lời, nữ tử dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Bạn tù, sao anh vẫn không thèm để ý đến tôi vậy? Sao anh bị nhốt ở đây thế? Để tôi đoán xem, chắc là không phải giết người!”
Tù nhân bên cạnh nàng hít sâu, rồi lại hít sâu: “Ta chưa từng giết người.”
Tù nhân: “Nhưng nếu cô làm phiền ta nữa, lập tức sẽ có đấy.”
Nguyệt Phạn: “Hả? Tại sao?”
Bạn tù dường như rất tức giận nhưng lại không làm được gì, nên chỉ đành hung hăng trừng nàng một cái, sau đó bịt tai đi ngủ.
Thế là không ai nghe nàng nói chuyện nữa.
Nguyệt Phạn ủ rủ ngồi trên đống cỏ, tay phải chống cằm.
Nàng mơ mơ hồ hồ xuyên không đến nơi này, trở thành một nữ phụ ác độc trong một quyển tiểu thuyết, mười năm như một quấn mãi không bỏ nam chính Ôn Bạc Tuyết, sau đó khi hắc hóa nhập ma, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn Ôn Bạc Tuyết thần phục nàng ấy.
Nguyệt Phạn chỉ muốn chọc vào trán rồi dạy dỗ nàng ấy một trận:
Ngốc nghếch, có thiên phú tốt, có địa vị cao như vậy, tu đạo thành tiên rồi xưng bá giới tu chân không tốt hơn à?
Phòng giam trong góc cực kỳ yên tĩnh, ánh lửa mờ nhạt như một tấm màn cực mỏng, gần như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ để lại một ít ánh sáng thoáng qua rồi biến mất.
Trong môi trường này, thị giác tựa như một bức màn mực không thấy rõ, trong khi các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn hẳn.
Chẳng hạn như bây giờ, Nguyệt Phạn nghe thấy ai đó đang đi về phía này.
Đoán từ tiếng bước chân, có tổng cộng ba người.
Trong lòng nàng mơ hồ có một suy đoán, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy hai gương mặt như đã từng quen biết.
Ký ức sót lại của nguyên chủ cho nàng biết, đây chính là Ôn Bạc Tuyết và Tạ Tinh Diêu cùng môn phái với nàng.
“Ra đi.”
Cai ngục đi đằng trước mở phòng giam: “Hai người bọn họ đã bảo lãnh cho ngươi.”
Tiền là của Ôn Bạc Tuyết, tiện nghi như thế này mà không chiếm thì thật phí.
Nguyệt Phạn vẫn không thích thiết lập hậu cung của nam chính này, lại thêm bây giờ nàng đã thay thế nguyên chủ, cảm thấy ấm ức thay nàng ấy, thế là nàng xem người nọ như cái gai trong mắt, khi bước ra khỏi phòng giam thì ho nhẹ một tiếng, ngẩng cao cổ bước ra ngoài.
Bất kể là lúc nào, cũng không thể đánh mất phong độ.
Đúng rồi, còn có cả Tạ Tinh Diêu.
Vị này cũng là một fangirl của Ôn Bạc Tuyết, rõ ràng có tư chất tốt, nhưng giai đoạn sau lại thành một bình hoa giả nai, hầu hết trong mọi tình tiết khi nàng ta xuất hiện, tất cả đều là “nhìn nhị sư huynh với ánh mắt sáng ngời”.
Tác giả miêu tả nàng ta như một chiếc đèn LED.
Ở quê hương mình, Nguyệt Phạn là một chị cả, dẫn dắt không em gái nhỏ, tuân theo nguyên tắc có thể giúp được ai thì giúp. Nàng lễ phép nói: “Cảm ơn Tạ sư muội.”
Tiểu cô nương này trông cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt nai tựa như quân cờ ngọc đen nhánh như mực, mỉm cười tủm tỉm, chóp mũi nhỏ nhắn, hơi ửng hồng khi bị ánh lửa chiếu vào, thoạt nhìn vừa lanh lợi vừa hồn nhiên.
Đúng là một hạt giống tốt, nhưng tại sao lại trở thành một vật trang trí yêu đương mù quáng chứ.
Nguyệt Phạn nghiêm túc nói: “Cảm ơn đã giúp đỡ, tiền bạc mà hai vị bỏ ra hôm nay, sau này ta nhất định sẽ trả lại đầy đủ —— Tạ sư muội, muội vẫn định hành động cùng Ôn Bạc Tuyết à?”
Tạ Tinh Diêu thành thật gật đầu, trong đôi mắt trong veo như mật óng ánh lên ý cười: “Đúng thế. Sư tỷ, có vấn đề gì sao?”
Ngoan quá, đáng yêu quá.
Theo nguyên tác, hiện tại tiểu sư muội đang bị ác yêu lừa gạt, đau lòng gần chết, bởi vì được Ôn Bạc Tuyết ra tay cứu giúp nên sau này nàng ấy mới dần nảy sinh tình cảm.
Nếu trong khoảng thời gian này, Ôn Bạc Tuyết không ở cạnh nàng ấy, liệu Tạ sư muội có thể thoát khỏi số mệnh làm lốp xe dự phòng không?
Nguyệt Phạn ho nhẹ: “Muội và ta đều là nữ tử, ở chung thuận tiện hơn nhiều, hay là hành động chung với ta đi, sư muội thấy sao? Ta biết nấu ăn, ca hát, kể chuyện, đánh đàn ghi ——”
Người cổ đại làm gì biết đàn guitar là gì, nàng nhanh chóng đổi giọng: “Kể chuyện lý thú về sư môn.”
Biểu hiện của sư muội vừa dịu dàng vừa vô hại, trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt Phạn đã chuẩn bị tâm lý xong, cho dù được chấp nhận hay bị từ chối, nàng cũng sẽ không kinh ngạc.
Nhưng Tạ Tinh Diêu lại nói: “Nhìn tư thế cầm tỳ bà của sư tỷ ở Giang phủ, tỷ thật sự chơi guitar rất giỏi.”
Nguyệt Phạn: “Ha ha muội nhận ra rồi hả? Ta làm gì biết chơi nhạc cụ cổ đại, nên chỉ có thể ——”
Khoan.
Con ngươi của Nguyệt Phạn run lên: “... Ủa? Hả? Gì? Chờ một chút, guitar? Sao muội biết guitar?”
“Bọn muội không chỉ biết guitar thôi đâu,” Tạ Tinh Diêu mỉm cười, “Sư tỷ đã đọc không ít tiểu thuyết xuyên không nhỉ?”
Gì vậy trời.
Chẳng lẽ. Lẽ nào.
Kích động đến mức trái tim run rẩy, hốc mắt nóng lên, như thế giây tiếp theo sẽ giàn giụa nước mắt: “Nhà, người nhà?”
Tiểu cô nương gần trong gang tấc gật đầu.
Nguyệt Phạn: “Gì mà ‘Đúng là một cô gái thú vị’, gì mà Thủy Điệu Ca Đầu khiến mọi người kinh ngạc… Tiểu thuyết xuyên không hại chết tôi rồi, hu hu hu!”
*
“Vô lý.”
Nguyệt Phạn làm loạn ở Giang phủ một phen, do va chạm nên trên ngươi có chút vết thương nhỏ, sau khi rời khỏi nhà tù, nàng ấy đã đi theo Tạ Tinh Diêu đến y quán để thoa thuốc.
Ba người bọn họ đều tò mò về giới tu chân, đi dạo dọc theo con phố dài, thuận đường mua rất nhiều kẹo và điểm tâm nhỏ mà chưa từng nhìn thấy trước đây.
“Xuyên không! Cơ hội ngàn năm một thuở, ngàn dặm mới có một, sao giờ lại như bán sỉ vậy chứ?”
Nguyệt Phạn nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể gặp đồng hương đúng là phước đức ba đời —— Hai ngươi nói xem, trừ ba chúng ta ra, liệu có còn người xuyên không nào khác nữa không?”
“Khó nói lắm.”
Ôn Bạc Tuyết điên cuồng vỗ trán, vô số lần cố gắng đưa ra lời giải thích khoa học, rồi lại thất bại vô số lần.
Dọc đường đi, bọn họ đã trao đổi tin tức với nhau, nên mới biết, ở thế kỷ 21, Nguyệt Phạn là một nghệ sĩ guitar của ban nhạc nhỏ, mỗi đêm thường hay hát ở quán bar, tên thật của nàng ấy không có tiên khí như thế, mà tên là Tần Nguyệt Phàm.
Phàm có nghĩa là bình thường.
“Liệu có người xuyên không khác hay không, phải gặp thì mới biết được.”
Tạ Tinh Diêu thoa thuốc lên cánh tay của nàng ấy: “Nhiệm vụ cấp bách nhất là giải quyết Giang Thừa Vũ.”
Nàng đã bàn bạc với Ôn Bạc Tuyết, thực lực của Giang Thừa Vũ rất mạnh, bọn họ đều là thanh niên mới lớn, một khi giao thủ, rất khó để chiếm thế thượng phong.
“Trong nguyên tác, Nguyệt Phạn không tham gia vào trận chiến này, nếu ba người chúng ta liên thủ có lẽ sẽ có cơ hội thắng.”
Ôn Bạc Tuyết sửng sốt: “Chẳng phải cô không ưa hắn hay sao?”
“Không ưa à?”
Nguyệt Phạn nghiêng đầu: “Chẳng phải hắn là ân nhân cứu mạng của cô sao?”
Tạ Tinh Diêu không hề do dự: “Hắn là phản diện mà.”
Nàng nhét một viên kẹo vào miệng, giọng điệu bình tĩnh: “Hắn cứu tôi, nhất định là vì muốn tiếp cận đệ tử núi Lăng Tiêu, hắn đã tính toán rất lâu mới chờ được cơ hội này.”
Trong lòng nàng biết Yến Hàn Lai đã cứu mạng của mình, từ góc độ lý trí, nàng vẫn duy trì lòng biết ơn với hắn.
Nhưng động cơ cứu giúp của hắn lại không thuần khiết, hơn nữa kẻ này bụng dạ nham hiểm, xem mạng người như cỏ rác, giai đoạn sau đã trắng trợn tàn sát người trong tiên môn, khiến máu chảy thành sông.
Từ góc độ tình cảm, Tạ Tinh Diêu tuyệt đối sẽ không thân quen với hắn.
“Liệu có khả năng này hay không, hắn chỉ tình cờ gặp cô ở Ám Uyên, cho đến khi cứu cô thì mới biết cô là người của núi Lăng Tiêu?”
Ôn Bạc Tuyết nói: “Cô nghĩ đi, đệ tử của núi Lăng Tiêu nhiều như thế, vậy tại sao hắn lại chọn trúng Tạ Tinh Diêu —— Chẳng lẽ hắn là thần cơ diệu toán, biết được Tạ Tinh Diêu sẽ gặp nạn ở Ám Uyên?”
“Nhưng nếu chỉ là trùng hợp, người bình thường ai lại nửa đêm đến nơi như Ám Uyên chứ? Hắn là phản diện đấy, thế mà có thể mạo hiểm tính mạng chỉ để cứu người à?”
Nguyệt Phạn lắc đầu: “Nếu hợp tác với hắn, chẳng phải là bảo hổ —— Bảo hổ gì ấy nhỉ?”
Tạ Tinh Diêu thân thiết tiếp lời: “Bảo hổ lột da (*).”
(*) Bảo hổ lột da: Khi bàn bạc với kẻ ác, muốn hắn hy sinh lợi ích của mình thì nhất định sẽ thất bại.
Nàng mới nói đến đây, cánh cửa gỗ của căn phòng nhỏ bên cạnh đột nhiên mở ra, liếc xéo qua, có thể trông thấy một bóng dáng màu xanh.
Ôn Bạc Tuyết chào hỏi theo phản xạ: “Yến công tử!”
Nghe thế, Nguyệt Phạn ngẩng đầu lên như gặp phải kẻ địch.
Yến Hàn Lai bị thương nặng mới khỏi, sắc mặt thiếu máu, làn da máu tái nhợt như tờ giấy, làm nổi bật màu đỏ thẫm trên môi.
Vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống bên gò má, đuôi tóc hơi xoăn, ngoài sự xa cách còn có một chút sắc bén lạnh lùng.
Mẹ từng nói với nàng, đàn ông càng đẹp thì càng dối trá.
“Vết thương của Yến công tử thế nào rồi?”
Ôn Bạc Tuyết bắt đầu kỹ năng diễn xuất làm bộ làm tịch của mình: “Vị này là sư muội của ta, Nguyệt Phạn.”
Yến Hàn Lai “ừ” một tiếng cho có lệ, sau đó nhận lấy chén thuốc từ tay của đại phụ: “Đa tạ.”
Không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, nhưng Tạ Tinh Diêu có thể khẳng định trăm phần trăm, câu cuối cùng “bảo hổ lột da” kia, hắn nhất định nghe thấy.
Nàng cảm thấy có chút chột dạ, giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thân thể của Yến công tử không sao đấy chứ?”
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần (*).
(*) Câu đầy đủ: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm.
Yến Hàn Lai thờ ơ quan sát nàng: “Có gì thì nói thẳng.”
“Nhóm bọn ta đang điều tra vụ án mất tích của trấn Liên Hỉ, rất nhiều manh mối đều chỉ tới Giang phủ trong thành.”
Tạ Tinh Diêu bị hắn làm nghẹn lời nên đành nói rõ sự thật: “Tu vi của Giang Thừa Vũ cao thâm, e rằng khó đối phó.”
Hắn lập tức hiểu ý của nàng, ý cười càng lạnh hơn: “Muốn ta giúp các ngươi à?”
Ôn Bạc Tuyết nhỏ giọng nói: “Không muốn cũng không sao…”
“Đúng thế.”
Tạ Tinh Diêu thừa nhận lời của Yến Hàn Lai, tiếp tục đối diện với hắn: “Yến công tử có thể cứu ta ở Ám Uyên, tu vi chắc chắn không hề kém. Thân pháp trác tuyệt, quả quyết sát phạt, còn có lòng hiệp nghĩa gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, có lẽ huynh là tu sĩ duy nhất mà bọn ta có thể tin tưởng ở trấn Liên Hỉ.”
Nàng không nghĩ rằng lời này có thể lay động được Yến Hàn Lai, nhưng trong tay của nàng đang giữ lợi thế mà đối phương muốn có.
Yến Hàn Lai muốn tìm kiếm tiên cốt thông qua đệ tử của núi Lăng Tiêu, nên tất nhiên phải xây dựng quan hệ tốt với bọn họ.
Hiện tại là thời khắc mấu chốt, chủ động lôi kéo hắn nhập bọn, chẳng khác nào cho hắn bậc thang thuận nước đẩy thuyền.
Nàng cược rằng Yến Hàn Lai sẽ đồng ý.
Sau khắc sau, giọng nói hơi khàn của thiếu niên vang lên bên tai: “Giang Thừa Vũ là ai, tu vi thế nào, Giang phủ ở đâu?”
Cược thắng rồi.
Tạ Tinh Diêu siết chặt tay, nghe Ôn Bạc Tuyết tò mò hỏi: “Huynh không biết Giang Thừa Vũ à?”
—— Nếu hắn xem Tạ Tinh Diêu là mục tiêu tiếp cận, sao lại không biết gì về con hồ yêu ở bên nàng chứ?
“Ta mới đến trấn Liên Hỉ hôm qua.”
Yến Hàn Lai nhướng mày, lần đầu tiên trong mắt lộ ra vẻ ngây ngô mờ mịt của thiếu niên: “Hắn là đại nhân vật nào?”
Ôn Bạc Tuyết suy tư, nhanh chóng nhìn về phía Tạ Tinh Diêu một chút.
Y miêu tả ngắn gọn đầu đuôi sự việc, Yến Hàn Lai im lặng lắng nghe, cuối cùng đáp lại: “Khi nào ra tay?”
Ôn Bạc Tuyết vui vẻ: “Nếu Yến công tử đã có thể hành động, hay là chúng ta cùng nhau vào Giang phủ, sau đó chờ thời cơ đi.”
Bọn họ lải nhải một chút lâu, chén sứ trong tay Yến Hàn Lai có lẽ sắp nguội rồi.
Tạ Tinh Diêu cảm nhận được, im lặng liếc nhìn hắn.
Ngũ quan của hắn sâu sắc, làn khói trắng mỏng tỏa ra từ chén thuốc. Khói trắng dâng lên, tựa như một bức họa cuộn tròn bị thấm ướt, hơi lờ mờ êm dịu xen lẫn chút ít ngoan ngoãn hiền lành.
Yến Hàn Lai cũng nhận ra điều này, hắn nhàn nhạt nói: “Ta về phòng lấy một số thứ.”
Nói xong, hắn định xoay người rời đi, Ôn Bạc Tuyết tốt bụng nhắc nhở: “Yến công tử, sao không uống thuốc ở đây, bưng chén bất tiện lắm… Yến công tử!”
*
Yến Hàn Lai đi trên hành lang dài của y quán.
Hành lang gấp khúc này nối liền sảnh chính với phòng cho khách, được ngăn cách bởi một khoảng sân nhỏ yên tĩnh. Lúc này đang là đầu xuân tháng ba, trong sân nở từng cụm hoa dại, hương hoa cỏ ngào ngạt lấn át hương thuốc, như thể chất chứa toàn bộ mùa xuân.
Dù vết thương trên người chưa khỏi hẳn nhưng đã có thể hoạt động bình thường, hắn đã quá quen thuộc với đau đớn, thậm chí còn chán chường ấn vào da thịt bị rách toạc trên bụng.
Nghĩ đến việc còn phải uống hết chén thuốc trong tay, Yến Hàn Lai không kìm được mà tăng thêm lực.
Bên phải hành lang chim hót véo von, hắn nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng chim hót, tiếng rao hàng trên phố.
Còn có cả tiếng bước chân càng lúc càng tới gần.
Bản năng rèn giũa nhiều năng ngay lập tức bùng phát, Yến Hàn Lai xoay người, rút dao ra.
Khi con dao nhỏ kề vào cổ người nọ, không hề có một giọt thuốc văng ra từ chén thuốc trong tay hắn.
Thấy rõ dáng vẻ của người tới, sắc mặt của thiếu niên càng lạnh hơn.
“Yến công tử.”
Tạ Tinh Diêu ngoan ngoãn đứng im tại chỗ: “Thân thủ rất nhanh nhẹn, lợi hại.”
Số lượng yêu ma bị con dao này cắt cổ không hề ít, ai cũng đều tỏ ra vẻ kinh hãi, không ngớt lời cầu xin tha thứ.
Còn nàng thì ngược lại, thay vì lùi lại nửa bước, nàng lại mỉm cười với hắn.
Vẻ mặt của Yến Hàn Lai không hề thay đổi: “Thân pháp của Tạ cô nương nhẹ nhàng, cũng rất cao siêu.”
Tạ Tinh Diêu tự động phớt lờ sự châm chọc trong lời nói của hắn, ánh mắt di chuyển xuống dưới, nhìn chén thuốc sứ của hắn: “Yến công tử, huynh vẫn chưa uống thuốc à?”
Nhìn vẻ mặt của Yến Hàn Lai, nàng biết mình đã đoán đúng.
Người này sợ đắng, uống thuốc luôn do do dự dự, sở dĩ cầm chén thuốc về phòng chính là vì không muốn tỏ ra xấu hổ trước mặt bọn họ.
Thân là trùm phản diện có thể hủy thiên diệt địa, cau có trước thuốc đắng dã tật thật sự làm tổn thương lòng tự trọng.
Yến Hàn Lai không muốn dây dưa thêm nữa, đang định thu hồi con dao nhỏ thì nghe thấy nàng cười mà như không cười nói: “Yến công tử, lúc uống thuốc có thể bỏ thêm chút đường hoặc mật ong, vị sẽ dễ uống hơn nhiều.”
Bởi vì sự ấu trĩ, muốn âm thầm so tài, hắn bỗng nhiên không muốn trở về nữa.
Những lời tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, Tạ Tinh Diêu hơi sững sờ.
—— Người trước mặt đột nhiên ngửa cổ lên, uống cạn chén thuốc ở trước mặt nàng, có lẽ bởi vì quá đắng, ánh mắt càng thêm tối sầm lại, lông mi thật dài hơi run rẩy.
Ngay cả lúc này, Yến Hàn Lai vẫn không quên mỉa mai nàng: “Sao Tạ cô nương không quan tâm mình nhiều hơn chút đi, chỉ lo nghiên cứu Trừ Trần quyết và Tật Hành chú, sau này gặp phải chuyện xui rủi, không bảo vệ được mình còn có thể cầu cứu người khác.”
Tạ Tinh Diêu nhướng mày: “Yến công tử cứu ta trong lúc gian nguy, quan tâm đến huynh là chuyện ta nên làm mà.”
Dù là ai cũng có thể nghe ra vẻ quái gở trong lúc này, khóe môi của thiếu niên cong lên một nụ cười nhạt: “Chẳng phải Tạ cô nương muốn bảo hổ lột da sao?”
Bởi vì rất hiếm khi được khen ngợi nên dường như Yến Hàn Lai không thể chịu được lời khen của người khác.
Tạ Tinh Diêu cảm thấy thú vị, cúi đầu liếc nhìn mũi dao lạnh lẽo gần trong gang tấc.
Bỗng chốc im lặng.
Bọn họ đứng trên hành lang, một bên là màu đen của mái ngói, một bên là màu xanh um tùm tinh khiết, hai màu sắc hòa quyện với nhau tạo ra ánh sáng và bóng tối đối lập hoàn toàn, choáng ngợp khiến người ta ngột ngạt.
Bầu không khí ngột ngạt tột cùng, nàng không nói gì, tay phải khẽ cử động.
Đó là một động tác không hề có điềm báo trước, Yến Hàn Lai nắm chặt cán dao theo thói quen.
Tạ Tinh Diêu giơ tay lên, trong tay là một túi gấm nho nhỏ màu hồng nhạt.
Chiếc túi căng phồng, không ngừng lắc lư theo động tác của nàng, tựa như một quả bóng lăn qua lăn lại.
Lộc cộc, lộc cộc, lăn đến trước mũi dao của hắn.
“Cách đây không lâu bọn ta đi ngang qua một cửa hàng kẹo, bước vào nếm thử, ăn ngon lắm.”
Trái tim khẽ nảy lên, Yến Hàn Lai không nói gì.
“Nếu sợ đắng, huynh có thể ăn thử thứ này.”
Tạ Tinh Diêu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, ánh mặt trời hòa tan trong đôi mắt đen láy, tựa như mật ong đang lặng lẽ tan chảy.
Nói đoạn, nàng lùi về sau một bước, trong nụ cười mang theo vài phần trêu đùa hài hước: “Cho dù là hổ, có lẽ sẽ thích đấy.”
Kỳ lạ, không thể hiểu nổi, nắng mưa thất thường.
Hồng y nhẹ nhàng lay động, sau đó xoay người rời đi.
Nhớ tới điều gì đó, Tạ Tinh Diêu nghiêng đầu: “Cảm ơn huynh đã cứu ta.”
…… Ngang ngạnh.
Mãi cho đến khi bóng người màu đỏ thẫm biến mất trong hành lang, Yến Hàn Lai mới nhấc cổ tay lên, khiến quả cầu tròn kia theo đó mà di chuyển.
Con dao này từng tru diệt vô số yêu tà, nhuốm đầy máu tươi, ham muốn, căm hận và vô số bẩn thỉu, nhưng lúc này đây, phía trên nó lại có một túi gấm màu hồng nhạt, tròn tròn, không dính bụi bẩn, rất sạch sẽ.
Một chút kẹo ngọt trên lưỡi dao, không đúng chỗ, nhưng lại đúng lúc.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, Yến Hàn Lai đẩy cửa bước ra.
Trong tay hắn không cầm túi gấm, không biết đã cất đi đâu rồi.
Trong nguyên tác không nhắc tới nhân vật này có liên quan gì tới kẹo ngọt, không biết hắn thích hay ghét. Tạ Tinh Diêu tò mò, truyền âm nhập mật: “Huynh ăn kẹo chưa? Là vị hoa quế đấy.”
Thiếu niên khẽ liếc nàng: “Ta không thích đồ ngọt.”
Câu trả lời trong dự kiến.
Là một phản diện hàng thật giá thật, nếu vừa sợ đắng lại vừa thích kẹo, còn không bằng làm linh vật hộp kẹo cho rồi.
Chẳng hiểu sao Tạ Tinh Diêu lại hơi thất vọng, nàng cúi đầu đáp một tiếng “Ừ”.
Thấy hắn xuất hiện, Ôn Bạc Tuyết cũng vội vàng ngẩng đầu lên.
Nếu chưa vạch mặt, Yến Hàn Lai xem như là một nửa đồng đội của bọn họ. Có lẽ y muốn kết thân với đồng đội mới, nhưng lại luôn ăn nói vụng về, suy nghĩ một chút, ngó trái ngó phải, đột nhiên nảy ra một ý.
Ôn Bạc Tuyết vỗ trán: “Yến công tử dùng huân hương à? Trên người huynh hình như có hương thơm!”
Yến Hàn Lai dừng bước.
Cùng lúc đó, thanh niên áo trắng thật thà lớn tiếng cười to: “—— Còn là hương hoa quế nữa, thơm quá trời luôn!”
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, váy đỏ tiến lên một bước.
Sắc mặt của Yến Hàn Lai vẫn như bình thường, chỉ có điều cổ hắn hơi nhúc nhích, quay đi không muốn nhìn nàng.
Dường như nàng còn ngửi mấy cái.
“Này.”
Bóng dáng của Tạ Tinh Diêu nhúc nhích, bước đến bên cạnh hắn: “Hương thơm… rất nồng, chẳng lẽ huynh ăn hết sạch luôn rồi hả?”
Yến Hàn Lai không muốn nói chuyện với nàng, nàng mỉm cười rồi nói tiếp: “Hương vị thế nào?”
Yến Hàn Lai: …
Yến Hàn Lai: “Tàm tạm.”
“Tàm tạm mà huynh ăn nhiều thế à?”
Nàng cười vui vẻ hơn: “Đừng xấu hổ, ta không cười nhạo huynh đâu.”
Rõ ràng là đang cười nhạo mà.
Nàng thật phiền.
Yến Hàn Lai mím môi, kìm nén cơn nóng đang bốc lên, một lần nữa di dời tầm mắt.
Nhưng Ôn Bạc Tuyết ở bên cạnh lại cứ không rõ lắm, y mở to đôi mắt cún, không hề che giấu sự quan tâm: “Yến công tử nóng à? Mặt huynh đỏ thế, ta dẫn huynh ra ngoài hít thở không khí nhé!”
Tạ Tinh Diêu cố ý quấy rối: “Ai vậy? Ai đỏ mặt thế?”
Ôn Bạc Tuyết thành thật cất giọng: “Yến công tử ——”
Nguyệt Phạn thò đầu vào từ ngoài cửa: “Ủa gì vậy! Cho ta xem với!”
…... Mấy người ngậm miệng lại giùm đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT