Cuộc sống trong cung như nước chảy, nếu có chút vui vẻ cùng hi vọng, ngược lại cũng trôi qua nhanh. Nếu cô đơn như một xác chết, đương nhiên cũng sẽ tự khô héo. Trong lòng Như Ý đầy thương nhớ hài tử sắp chào đời của mình, buổi trưa sau khi nghỉ ngơi, nàng cầm một chén trà, ngồi trên giường nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ. Hiện tại thời tiết ngày càng ấm áp, mấy ngày trước hoa ở Ngự Hoa Viên đã dần dần khô héo. Nàng đang nhìn chằm chằm bên ngoài xuất thần, thoáng nhìn thấy bóng hai người cùng nhau đi đến Dực Khôn cung, các cung nữ vén rèm lên, chờ hai người đi vào trong điện, Hải Lan cùng Lục Quân cúi người hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an Nhàn phi nương nương."
Như Ý thân thể bất tiện, không có đứng dậy đỡ, vội vàng vẫy tay nói: "Mau đứng dậy đi, sao hôm nay hai muội đi cùng nhau vậy?"
Như Ý chỉ vào chỗ ngồi trước mặt để cho hai người ngồi xuống, lúc này Lục Quân mới mở miệng: "Biết Nhàn phi tỷ tỷ mang thai, vẫn muốn đến thăm tỷ tỷ, chỉ là hoàng thượng phân phó các cung nói tỷ tỷ lần đầu mang thai, thân thể không khỏe cần tĩnh dưỡng, không cho các thần thiếp đến quấy rầy tỷ tỷ. Muội vừa đến Hiệt Phương điện thăm Vĩnh Chương, trên đường trở về đúng lúc đi đến cửa Dực Khôn cung, Hải Lan cũng đi đến, liền đi theo cùng nhau đi vào thăm tỷ tỷ."
Khi Lục Quân nói đến Vĩnh Chương, vẻ mặt nàng không khỏi có chút buồn bã: "Đứa nhỏ Vĩnh Chương này tư chất không đủ, tuy rằng các ma ma ở Hiệt Phương điện chăm sóc nó mập mạp trắng trẻo, nhưng hơn một tuổi còn không biết nói chuyện, mỗi lần hoàng thượng nhắc tới, đều rất thất vọng."
Như Ý kêu Lăng Chi dâng trà ngon lên bàn bên cạnh Hải Lan và Lục Quân: "Mỗi đứa trẻ có thiên phú khác nhau, muội cũng không cần quá lo lắng. Tuy Vĩnh Chương nói chuyện chậm một chút, nhưng nó hắn lớn lên khỏe mạnh cường tráng, bình an mạnh khỏe là điều quan trọng nhất."
Lục Quân mỉm cười gật đầu, Hải Lan đem mấy bộ quần áo đã làm xong đặt ở trước mặt Như Ý, nói: "Tỷ tỷ, muội không có gì để tặng cho hài tử, liền làm mấy bộ quần áo, hy vọng tỷ tỷ sẽ thích."
Như Ý vuốt ve hoa văn tinh xảo phía trên, cười nói: "Sao có thể không thích chứ? Tỷ đã thấy đồ muội thêu, đều rất đẹp."
Hải Lan đem sách để trước mặt, Như Ý, cùng Lục Quân xem qua lựa chọn, chọn, hy vọng tìm được thứ thích hợp cho trẻ nhỏ chơi trò chơi, làm cho trẻ nhỏ chơi. Ba người nói cười, không biết có một người đi vào trong điện từ khi nào.
"Các nàng đang nói gì vậy, có thể cho trẫm biết không?" Thanh âm này vừa truyền đến, ba người mới phát hiện ra có người đến, hoàng thượng tiến lên đỡ bả vai Như Ý, hai người Hải Lan cùng Lục Quân hành lễ: "Thỉnh an hoàng thượng."
"Đứng dậy đi. "Hai người nghe vậy liền đứng dậy, hoàng thượng quay người nhìn thấy Lục Quân mặc một bộ y phục màu xanh, đang cúi đầu nắm lấy khăn tay trong tay, hỏi một câu: "Vĩnh Chương có khỏe không?"
Thấy hoàng thượng hỏi Vĩnh Chương, ban đầu Lục Quân kinh ngạc, sau bình tĩnh lại tâm tình, mới trả lời: "Hồi hoàng thượng, Vĩnh Chương rất tốt, chỉ là chuyện nói chuyện không thuận lợi."
"Ừm, nàng đi thăm nó nhiều hơn. Trẫm rảnh rỗi cũng sẽ đến Hiệt Phương điện thăm bọn nhỏ nhiều hơn."
"Vâng." Lục Quân vui mừng khôn xiết, vội vàng liên tục nói tạ ơn.
"Nếu hoàng thượng tới thăm tỷ tỷ, vậy chúng ta cũng không quấy rầy. Thần thiếp cáo lui." Hải Lan hành lễ, thấy sự chú ý của hoàng thượng đều ở trên người Như Ý, mỉm cười, liền cáo lui.
"Đúng vậy, thần thiếp cũng xin cáo lui." Lục Quân thuận theo lời của Hải Lan nói tiếp: "Ngày khác thần thiếp lại đến thăm Nhàn phi tỷ tỷ."
"Được, vậy trên đường trở về các muội phải cẩn thận." Ý nghe vậy, cũng không ngăn cản nữa, nói với tiểu cung nữ bên ngoài: "Tiễn Lục Quân và Hải Lan ra ngoài."
Đợi sau khi hai người rời đi, lúc này hoàng thượng mới kéo tay Như Ý nói: "Hài tử có nháo hay không?"
"Vừa rồi không nháo, hiện tại có chút nháo."
"Nháo như thế nào?"
Như Ý vuốt ve bụng: "Nó biết hoàng a mã ở đây, cho nên mới nháo."
"Ha ha ha ha..." Hắn cười cúi người dán vào bụng Như Ý: "Đúng rồi, còn đá trẫm một cái."
"Hôm nay sao lại tới đây vào lúc này?"
"Ở Dưỡng Tâm điện phiền muộn, muốn đi ra ngoài một chút, không nghĩ đến liền đi đến trước cửa Dực Khôn cung."
Như Ý híp mắt cười, nói: "Hoàng thượng cũng đừng chỉ nhớ đến thần thiếp, rảnh rỗi cũng đi thăm các phi tần khác."
Hắn ngồi thaqrng dậy hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
"Trẫm sợ đến lúc đó, bình dấm chua của nàng làm cả Dực Khôn cung chết đuối mất, như vậy khôn ổn."
Như Ý nắm lấy tay hắn, xoay ngón tay hoàng thượng: "Đều là người trong cung này, không được tự tiện đi ra ngoài. Nếu lại cả ngày ngóng trông hoàng thượng, hoàng thượng lại không đến, chẳng phải càng thêm cô độc không nơi nương tựa sao." Như Ý buồn bực một lúc lâu, lại nói tiếp: "Hải Lan và Lục Quân đều là người tốt, các nàng cũng đều một lòng nhớ tới thần thiếp, nhớ tới hoàng thượng. Hoàng thượng rảnh rỗi hãy đi thăm các nàng đi."
"Trẫm biết, chỉ là luyến tiếc nàng, không nỡ rời xa nàng."
"Thần thiếp không phải là người có tính khí nhỏ nhen như vậy. Hôm nay hoàng thượng nhìn Lục Quân nhắc đến Vĩnh Chương, có bao nhiêu kích động. Còn có Hải Lan, Hải Lan giao hảo với thần thiếp, thần thiếp không muốn nhìn nàng cô độc cả ngày, nếu có hài tử của mình, liền có thể thêm chút vui vẻ."
"Trẫm đều hiểu." Hoàng thượng gật đàu nói: "Nàng, luôn hào phóng rộng lượng như vậy, có phong thái của hiền thê lương mẫu."
"Hoàng thượng sẽ chê cười thần thiếp."
Hoàng thượng ôm eo Như Ý: "Không nói chuyện này nữa, sao lại không thấy ngạch nương của nàng vậy?"
Như Ý cười trộm một chút, nói: "Gần đây khẩu vị của thần thiếp không tốt, nhớ tới khi còn bé ngạch nương làm bánh hoa tươi, ngạch nương liền đồng ý làm cho ăn. Dẫn Tam Bảo cùng Nhị Tâm đến Ngự Hoa Viên hái một chút hoa tươi, lại đến Nội Vụ Phủ chọn ít đồ, lát nữa sẽ trở về "
Hắn cười, nhéo mũi Như Ý: "Tiểu quỷ tham ăn. Còn muốn ăn cái gì, chỉ cần có thể làm được, trẫm nhất định sẽ cho nàng."
Như Ý đảo mắt, trong lòng sớm đã có đáp án: "Cái gì cũng được?"
"Đúng vậy."
"Vậy muốn ăn......" Như Ý ghé vào bên tai hắn, nói rõ từng chữ một: "Hồ lô ngào đường." Chưa đợi hắn trả lời nàng liền nói thêm: "Ở ngoài cung."
"Chuyện này rất dễ. Sáng sớm ngày mai để Lý Ngọc xuất cung đi mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Được không?"
Như Ý cười ngọt ngào, khẽ gật đầu: "Đa tạ phu quân. Phu quân, vẫn còn một chuyện nữa."
"Mau nói cho ta nghe."
"Có thể không để ngạch nương ở đông các không?"
Hoàng thượng nàng nói như vậy, cho rằng là người hầu hạ không tốt, hoặc là cung cấp không đầy đủ đồ đạc, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Là người hầu hạ không tốt hay là cái gì?"
"Không phải. Ngạch nương muốn chuyển đến ở cùng thần thiếp. Đã lâu cũng chưa từng thân thiết với ngạch nương. Nhớ khi còn nhỏ, đều là ngạch nương ngủ với thần thiếp. Thần thiếp biết, điều này không đúng với quy tắc...."
"Không sao, trẫm đáp ứng nàng. Là trẫm sơ sẩy, ngạch nương nàng tiến cung bầu bạn với nàng không tính là nhiều, đương nhiên muốn ở bên nàng nhiều hơn một chút."
Thấy Như Ý nở nụ cười, lúc này hắn mới yên tâm. Vuốt ve mái tóc của nàng: "Sau này có chuyện gì phải nói với trẫm, trẫm đều đồng ý."
Như Ý có chút cảm động, không biết nên nói cái gì, chỉ mở miệng nói: "Được."
"Nhưng nàng cũng phải đồng ý với trẫm một chuyện." Hoàng thượng ôm eo Như Ý, cười xấu xa.
"Chuyện gì?" Như Ý ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, hỏi.
"Trẫm đếm tất cả ngày nàng mang thai hài tử chúng ta không hành chính sự, sau này phải trả trẫm gấp đôi. Thế nào?"
Như Ý cúi đầu, trên mặt trở nên đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Đều do phu quân xử lý."
Hai người đang tình cảm nồng đậm, Lý Ngọc lòng nóng như lửa đốt đi vào Dực Khôn cung, quỳ trên mặt đất thỉnh an nói: "Hoàng thượng, mấy vị lão thần trên tiền triều đều tới, chờ hoàng thượng đến nghị sự."
Hoàng thượng buông tay: "Nàng xem, cả ngày bị chính vụ quấn thân, ngay cả một khắc nhàn rỗi trẫm cũng không có."
Như Ý cười nói: "Hoàng thượng mau đi đi, chính vụ quan trọng."
Hoàng thượng đứng dậy hôn lên trán nàng: "Rảnh rỗi trẫm sẽ đến thăm nàng, tĩnh dưỡng thật tốt." Nói xong liền rời khỏi Dực Khôn cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT