Hoàng thượng phất tay cười nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, trẫm không nói chuyện này. Trẫm biết thê tử của ngươi tay nghề rất tốt, cũng rất coi trọng tay nghề này, cho nên trẫm muốn xin lễ vật từ ngươi, không biết, ngươi có nguyện ý hay không."
"Chỉ cần thần có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết toàn lực".
"Vậy thì tốt. Trẫm muốn thê tử ngươi làm hai bộ xiêm y, một bộ màu tím, một bộ màu xanh. Lát nữa trẫm nói cho ngươi biết kích thước dáng người, ngươi phân phó thê tử làm là được."
"Tay nghề thấp kém được hoàng thượng khen ngợi như vậy, vinh hạnh vạn phần. Thần nhất định sẽ phân phó thê tử tận tâm làm thật tốt, khiến hoàng thượng hài lòng."
Hoàng thượng hài lòng gật đầu: "Được, không vội, trẫm còn phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa, cứ làm từ từ, không phải gấp gáp."
Trương Khải Quân cúi đầu nói: "Tạ hoàng thượng, thần xin cáo lui."
Đêm khuya, hoàng thượng ngồi trước cửa sổ nhìn trăng sáng trên bầu trời, trăng sáng đêm nay rất sáng. Hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc lược nhỏ mà Như Ý tặng hắn, vuốt ve góc cạnh, nhìn có chút mê mẩn, kề sát ngửi một chút, tựa hồ phía trên có mùi thơm còn sót lại của nàng.
Nàng tặng lược cho hắn, hắn rất vui mừng.
Trong Dạ Tử Ca có nói: "Nông đã cắt mây hoàn, lang cũng phân mái tóc như tơ. Kiếm hướng chỗ không người, quán làm đồng tâm kết."
Quán phát vốn là ngụ ý người yêu nhau nguyện kết tóc sống suốt quãng đời còn lại, nàng đã sớm nói cho hắn biết, không cần nhiều lời hắn liền hiểu tâm ý của nàng.
Chỉ là nỗi đau như vậy vẫn còn lưu lại trong lòng nhau cho tới bây giờ không thể xóa bỏ, khi đó, nàng và hắn ở Hàng Châu, nản lòng thoái chí, nàng cắt tóc, nói với hắn: "Đoạn tóc này, là để tưởng nhớ Thanh Anh và Hoằng Lịch trong quá khứ."
Đau đớn như vậy, đối với nhau mà nói, còn hơn ngàn vạn lần nỗi đau trên thế gian. Đúng là nàng đại bất kính, nhưng tất cả mọi người đều biết, không phải nàng đại bất kính như vậy, mà là đang hủy diệt, hơn nữa đang tuyên bố tuyệt vọng trong lòng đối với tình cảm cuồng loạn.
Tơ Thanh Ti, là tốt đẹp, nhưng đối với hắn và nàng mà nói, trong này cũng xen lẫn đau khổ không thể xóa nhòa.
Điều cần thiết là dùng cả đời này để bù đắp.
Nhưng nàng yêu hắn nhiều như vậy... Cho tới bây giờ hắn đều biết, nàng che dấu khổ sở cùng không cam tâm trong lòng, vì hắn mà phải chịu rất nhiều ủy khuất, hắn không thể yêu nàng thật tốt.....
Nữ tử tốt nhất thiên hạ này, xứng đáng với cả đời một lần tâm ý động.
Không quá ba ngày, Trương Khải Quân mang theo xiêm y nhờ thê tử làm xong cho hoàng thượng, dựa theo kích thước dáng người hắn đưa ra, cùng với màu tím và màu xanh hắn phân phó, lại phối hợp với tay nghề tinh xảo này, tuy rằng không hoa lệ quý trọng như cung trang, nhưng lại độc đáo, đơn giản thanh tú, chỉ nhìn bộ xiêm y này, tựa như người trong lòng ở trước mắt, tươi sáng hoạt bát, kiều diễm động lòng người.
Hoàng thượng gật đầu, tán dương, lại cảm ơn hắn một lần nữa. Trương Khải Quân nói: "Tay nghề thô thiển có thể lọt vào mắt của hoàng thượng, là vinh hạnh của thần. Nghĩ đến hoàng thượng phân phó thần kafm xiêm y này nhất định là tặng cho nữ tử mình yêu, thần cùng thê tử phỏng đoán tâm ý hoàng thượng, cho nên đặc biệt dâng lên một quyển hướng dẫn thêu, hy vọng hoàng thượng không chê cười."
"Được." Hoàng thượng nhận lấy, nhìn trên bìa đoan chính viết bốn chữ "Kỹ thuật thêu", lật xem mấy trang, các loại công việc trên đều cực kỳ tinh xảo thú vị, hắn vui mừng khôn xiết, nghĩ đến Như Ý nhất định sẽ thích. Mặc dù Trương Dịch Quân từ chối ban thưởng nhiều lần, vẫn được ban thưởng trăm lượng bạc. Xử lý xong công việc địa phương, đã dời cung nửa tháng, liền theo sắp xếp ban đầu trở về.
Dọc đường đi hết 3 ngày, cuối cùng ngày thứ 3 cũng trở về cung. Sau khi hồi cung theo hép tắc, phải đi bái kiến thái hậu trước tiên. Hoàng thượng giải tán đám người đi theo, đến Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu, lại dâng lên nhân sâm khi đi Sơn Đông, nói bổ máu bổ khí cho thái hậu, thái hậu tỏ vẻ vô cùng cảm kích, nhận lấy hiếu đạo của hoàng thượng. Hắn ngồi ở Từ Ninh Cung nửa canh giờ, tán gẫu một ít chuyện đi tuần, sắp đến bữa tối, hoàng thượng lấy cớ không muốn quấy rầy thái hậu, rời khỏi Từ Ninh cung.
Xa cách nhiều ngày không gặp Như Ý, trong lòng hắn luôn có nàng. Nghe tin hoàng thượng hồi cung, Như Ý đã sớm sắp xếp người chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cùng điểm tâm ngày thường hắn thích ăn. Hoàng thượng đến Dực Khôn cung, Như Ý đã đứng ở cửa, hành lễ nói: "Thỉnh an hoàng thượng."
Hoàng thượng đỡ nàng đứng lên nói: "Nàng hành lễ làm gì?"
Nói xong hắn kéo nàng vào trong tẩm điện, Như Ý rót trà hỏi: "Đi đường có thuận lợi không?"
"Đều thuận lợi, nhưng trong lòng trẫm cảm thấy rất trống trải, nhớ thương nàng muốn chết."
Như Ý cười nói: "Dọc đường đi ngồi xe ngựa mệt mỏi, thần thiếp gọi người chuẩn bị đồ ăn, đều là món hoàng thượng thích ăn, đón gió tẩy trần vì hoàng thượng."
Lúc này Như Ý đang đứng trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng duỗi tay ôm eo nàng tiến đến trước mặt hắn, gật đầu nói: "Trẫm có chuẩn bị lễ vật cho nàng."
Đôi mắt của Như chớp chớp: "Lễ vật gì vậy?"
Hắn bảo Lý Ngọc cầm vào, bày ra trước mặt nàng: "Trẫm đi Sơn Tây, thấy nữ tử trong thành thịnh hành phong cách ăn mặc này, nghĩ đến nàng cũng sẽ thích, cho nên gọi người dựa theo dáng người của nàng làm hai bộ, một màu xanh một màu tím, thích hợp với nàng nhất."
Như Ý chạm vào vải, chất liệu lụa mịn màng tinh xảo, cảm giác mát mẻ truyền vào đầu ngón tay, lụa mỏng mà dày, phía trên điểm xuyết mấy viên trân châu, rất khác với y phục trong cung nhưng có vẻ đẹp độc đáo.
Như Ý quay đầu nói: "Rất đẹp. Nhưng mà, lễ vật này chỉ một mình thần thiếp có, hay lục cung đều có?"
Hoàng thượng trêu chọc nàng: "Nàng đang ghen sao?"
Thấy nàng không nói gì, hắn ghé sát vào tai nàng: "Chỉ một mình nàng có."
Như Ý nghe xong lời này, ý cười trên môi càng rõ ràng, hoàng thượng nắm tay Như Ý nói: "Mau đi thay đi, trẫm nhìn một chút."
Nhị Tâm hầu hạ Như Ý thay phục. Hai bộ y phục đều tôn lên vẻ đẹp của nàng, thấy nàng ăn mặc như vậy, giống như bước ra từ trong tranh, hoàng thượng khen nàng rất đẹp, Như Ý có chút thất vọng nói: "Đáng tiếc, không thể thường xuyên mặc y phục này, phải mặc y phục trong cung, thần thiếp mặc ra ngoài, sẽ bị chỉ trích."
Hoàng thượng nâng mặt nàng lên, dỗ dành nói: "Nàng thích mặc, muốn mặc liền mặc, lúc ở Dực Khôn cung có thể mặc, ở trước mặt trẫm cũng có thể mặc, như vậy là đủ rồi."
Dứt lời hắn đưa một quyển sách hướng dẫn thêu cho Như Ý nói: "Đây là lúc ở Tây Sơn, trẫm có một quyển hướng dẫn thêu, nàng thích thêu, nghĩ đến thích hợp với nàng nhất, hy vọng nàng thích."
Như Ý lật xem rất hài lòng, biết được dụng tâm của hắn, hoa văn trong sách mới mẻ, hai mắt nàng sáng lên, giống như lấy được kho báu.
Trong lúc nói chuyện, các món ăn đã được bưng lên bày đầy một bàn, rực rỡ muôn màu muôn vẻ đều là món hoàng thượng thích ăn. Vịt hầm bắp cải, tôm tươi, trứng bồ câu tươi, tổ yến, ngoài ra thêm một món canh gà và canh măng củ cải. Như Ý hỏi về chuyện đi tuần. Sau bữa tối, hoàng thượng phân phó người chuẩn bị nước tắm rửa, Như Ý tắm rửa thay phục xong, ngồi trước gương, Nhị Tân chải đầu cho nàng, đi vào tẩm điện nhìn thấy bóng lưng của hắn, đến gần lại nhìn hắn cầm hai cái trống, nàng không khỏi bật cười hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"
Hoàng thượng cười kéo nàng đến trước mặt mình, ôm nàng từ phía sau, ghé vào bên tai nàng, hít mùi thơm trên tóc nàng nói: "Mua ở chợ."
Như Ý hơi nghiêng đầu, hắn nói tiếp: "Cho hài tử. Hài tử rất thích cái này."
Như Ý nhẹ giọng nói: "Còn mua hai cái."
"Đúng. Một cái cho nàng, một cái cho hài tử của chúng ta sau này."
Như Ý cảm thấy buồn cười, tại sao nam nhân này lại ngây thơ như vậy, nàng cố chấp nói: "Thần thiếp không phải tiểu hài tử, sao lại chơi những thứ nhỏ nhặt này?"
"Rất nhiều việc nàng không làm được, nàng cần người chăm sóc, còn vui tươi đáng yêu như vậy, có đôi khi còn có tính tình trẻ con, rất giống tiểu hài tử, ở trong làm trẫm, nàng chính là tiểu hài tử." Dứt lời, hắn sờ bụng của Như Ý nói: "Cũng không biết hài tử của chúng ta, khi nào mới có thể đến?"
Như Ý nắm tay hắn, cười đáp: "Chuyện này không gấp gáp được, lúc nên đến tự nhiên sẽ đến. Tuy nhiên, đa tạ món quà của phu quân."
"Nếu muốn cảm ơn trẫm, đừng nói bằng lời." Dứt lời, hắn hôn lên trán nàng, dọc theo sống mũi, cho đến khi đến môi của nàng. Như Ý không đề phòng đã bị hắn ôm lên, đi về phía giường.
Giọng điệu của hắn tràn ngập dục vọng, cởi cúc áo y phục nàng hỏi: "Chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu ngày rồi?"
"Hai mươi ngày."
"Trẫm rất nhớ nàng."
Như Ý thăm dò nói: "Dọc theo đường đi, hoàng thượng nhất định là không thiếu giai nhân bầu bạn."
Hoàng thượng cười, cầu xin nói: "Không có, thật sự không có ai."
Quấn quýt cả đêm, Như Ý mềm nhũn nằm trong lòng hoàng thượng, cầm một ít tóc tóc cọ tới cọ lui trên người hắn, hoàng thượng cầm tay nàng nói: "Đừng nháo nữa, ngứa quá."
Haqsn ôm chặt nàng trong lòng: "Mấy ngày nay nàng có nhớ trẫm không?"
"Không nhớ, ăn uống rất ngon, không phải suy nghĩ gì."
Hoàng thượng nghe vậy bật cười nói: "Được, ngày mai cắt giảm khẩu phần ăn uống của Dực Khôn cung."
Như Ý nắm lấy tay hắn khẩn cầu: "Đừng, đừng........."
Hắn sờ mặt nàng, nhẹ nhàng nói một câu: "Tiểu ngốc."
Thấy Như Ý không trả lời, qua vài giây, nhìn nàng đã ngủ say, có lẽ là rất mệt mỏi.
Hắn xuống giường thổi nến, trở lại giường ôm nàng, một đêm ngủ ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT