Đến giờ ăn tối, Hi Nguyệt sai người đến mời hoàng thượng cùng dùng bữa, hoàng thượng nghe nói, lạnh lùng liếc mắt nhìn người tới, trả lời: "Lát nữa trẫm sữ đến, ngươi bảo Tuệ phi chờ trước."

Một lúc sau, hắn liền đến, Hi Nguyệt đã đợi trước, nhìn thấy bóng dáng hoàng thượng dần dần rõ ràng, cô ta khép miệng cúi người hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."

Hắn kêu nàng đứng dậy, hôm nay tâm trạng của Cao Hi Nguyệt rất tốt, chủ động đưa tay kéo tay hắn, lại không ngờ hoàng thượng thu tay về, nhìn cô ta, Cao Hi Nguyệt cô đơn dừng tay giữa không trung, cùng hắn vào tẩm điện.

Hi Nguyệt vội vàng gắp thức ăn vào bát của hắn, Hi Nguyệt vừa gắp còn vừa dặn dò hắn ăn nhiều hơn, hoàng thượng dừng đũa lại hỏi: "Nàng cảm thấy trẫm rất sủng ái nàng sao?"

Hi Nguyệt sửng sốt, trả lời: "Đương nhiên hoàng thượng rất sủng ái thần thiếp."

Dứt lời, cô ta tự mỉm cười: "Hoàng thượng hỏi chuyện này làm gì vậy?"

"Ồ, vậy thì tốt, chẳng trách, nàng ỷ vào ân sủng của trẫm, khi dễ người khác."

Hi Nguyệt nghe vậy sắc mặt kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng lướt qua, hắn nói khi dễ người khác, là có ý gì?

Chẳng lẽ là chuyện hôm nay với Nhàn phi, hoàng thượng biết sao?

Không phải, cô ta bảo Mạt Tâm kiểm tra qua, tứ phía cũng không có ai khâc.

Nhàn phi không có cơ hội gặp hoàng thượng, vậy đương nhiên nàng ta không có bản lĩnh nói chuyện này cho hoàng thượng biết chứ?

Hoàng thượng trầm mặc không nói thêm một câu nữa, đẩy thức ăn Hi Nguyệt gắp cho sang một bên, phâm phó Lý Ngọc cầm bát đũa khác vào, một mình bắt đầu ăn. Hi Nguyệt quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cẩn thận trộm quan sát hai lần, mãi cho đến khi dùng xong bữa tối, cả tẩm điện đều yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay cả một chiếc kim thêu rơi xuống mặt đất, cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Hoàng thượng gọi người vào súc miệng, Hi Nguyệt đứng lên đỡ hắn nói: "Hoàng thượng, để thần thiếp hầu hạ người đi ngủ."

Nói xong trên tay cô ta bắt đầu cởi nút áo trên người hoàng thượng, hoàng thượng không kiên nhẫn gạt tay cô ta ra nói: "Trẫm nghĩ nàng đã hiểu phép tắc hầu hạ mấy ngày nay."

Hi Nguyệt ủ rũ cúi đầu: "Thần thiếp không hiểu."

"Tại sao nàng không hiểu?"

"Trước đây hoàng thượng không như vậy."

"Con người đều sẽ thay đổi, giống như nàng, dịu dàng nhu thuận, bây giờ không phải cũng học được thói châm chọc người sao?"

"Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không hiểu, hoàng thượng để ý Nhàn phi như vậy sao? Mấy ngày nay, bề ngoài hoàng thượng lạnh lùng với Nhàn phi, phần lớn thời gian đều đến chỗ thần thiếp, nhưng hoàng thượng đối với thần thiếp, lại chỉ coi như không khí, nói cho cùng, còn không phải là vì Nhàn phi sao? So ra thần thiếp không hề thua kém cô ta, thần thiếp hầu hạ hoàng thượng từ lúc ở tiềm để, vì sao hoàng thượng lại đối xử với thần thiếp như vậy?"

"Vì sao lại như vậy, không phải chính nàng là người rõ nhất sao?" Hoàng thượng dừng một chút nói: "Nàng cảm thấy không bằng Nhàn phi? Đúng, nàng không bằng nàng ấy."

Hi Nguyệt nghe những lời đó liền bật khóc: "Thì ra, hoàng thượng chỉ coi thần thiếp là quân cờ giữa người và Nhàn phi."

"Nhân sinh như xuân tằm, kén tự quấn quýt. Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm đi. Trẫm đi trước."

Dứt lời, hoàng thượng ra khỏi tẩm điện, chỉ để lại một mình Hi Nguyệt đứng tại chỗ, thân ảnh mỏng manh dưới ánh đèn chiếu rọi có một tia điềm đạm đáng thương, cô ta nắm lấy tua rua vàng trên giường, mạnh mẽ ngã xuống đất, nước mắt rơi xuống giống như chuỗi hạt châu, tích tắc rơi xuống đất.

"Hoàng thượng, chúng ta đi đâu vậy?" Bước đi của hoàng thượng rất nhanh, Lý Ngọc đi theo phía sau hỏi.

"Đến Cửu Châu Thanh Yến."

"Vâng. Có cần cho người báo trước với Nhàn phi nương nương không ạ?"

Hoàng thượng suy nghĩ hai giây, vẻ mặt phức tạp nói: "Không."

Lý Ngọc không nói gì nữa, đi theo hoàng thượng đến Cửu Châu Thanh Yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play