Thanh Anh ra khỏi Trường Xuân cung, A Nhược cùng Nhị Tâm đi đến An Hoa điện, đem kinh Phật viết cho Vĩnh Liễn thiêu đốt, đợi đến khi trở về Dực Khôn cung đã là gần trưa.
Giờ phút này hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt xong một xấp tấu chương, Vương Khâm bưng trà lên cho hắn, hỏi một câu: "Bữa trưa hoàng thượng muốn ăn cái gì? Nô tài sẽ phân phó người sắp xếp."
"Hôm nay hoàng hậu đã lệnh cho các phi tần đi thỉnh an lại?" Hoàng thượng lật một đống tấu chương kia, không chút để ý hỏi một câu.
"Vâng, hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, đoạn thời gian trước bởi vì nhị a ca qua đời đau khổ muốn chết, nhưng chung quy cũng phải buông xuống, hiện tại chính là đã khôi phục thần." Vương Khâm phỏng đoán tâm ý hoàng thượng, cẩn thận nói.
"Ừ, trưa nay trẫm đến Trường Xuân cùng dùng bữa cùng hoàng hậu, ngươi truyền chỉ đi."
Nghe được tin hôm nay hoàng thượng đến Trường Xuân cung dùng bữa trưa, Lang Hoa không che giấu được phâdn khích cùng mừng rỡ, phân phó thiện phòng làm rất nhiều món hoàng thượng thích ăn. Hoàng thượng cất bước tiến vào Trường Xuân cung, vẻ mặt nàng ta tươi cười trên mặt đất nghênh đón hắn đi vào chính điện.
"Hoàng hậu, đã lâu trẫm không đến thăm nàng. Trẫm biết, Vĩnh Liễn mất sớm nàng thương tâm khổ sở, nhưng quá khứ cũng đã qua, hôm nay trẫm nhìn nàng phấn chấn lên cũng cảm thấy rất vui mừng."
Nghe được hoàng thượng nói như vậy, Lang Hoa đưa tay chạm vào hoàng thượng, tay hoàng thượng cầm đũa liền dừng lại.
"Thần thiếp thân là người đứng đầu lục cung, đương nhiên không dám quên thân phận và trách nhiệm của mình, thần thiếp nhất định sẽ vì hoàng thượng quản lý tốt hậu cung, không để hoàng thượng phiền muộn." Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng ta một cái: "Hoàng hậu có thể nghĩ như vậy, trẫm rất yên tâm."
Thấy Lang Hoa không nói tiếp, chỉ gắp thức ăn cho hắn, hoàng thượng cũng chỉ ăn thức ăn, nói một câu: "Thiện phòng của nàng làm đồ ăn cũng không tệ."
"Thần thiếp biết hoàng thượng tới, liền phân phó thiện phòng làm món hoàng thượng thích ăn, hoàng thượng hài lòng là tốt rồi."
"Ừ, buổi sáng hôm nay các phi tần thỉnh an, có quen không?"
Lang Hoa cười nói: "Thần thiếp không phải chưa từng trải qua, ngược lại hoàng thượng xem thường thần thiếp."
Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng ta mỉm cười, không nói gì nữa.
"Mấy ngày trước long thể hoàng thượng không tốt, thần thiếp không thể chăm sóc hoàng thượng làm tròn trách nhiệm của mình, là thần thiếp không tốt."
"Nàng vì chuyện của Vĩnh Liễn đau khổ không thôi, trẫm phân phó người không nói cho nàng biết, nàng cứ an tâm nghỉ ngơi."
"Thần thiếp đa tạ hoàng thượng quan tâm. Hôm nay thần thiếp thưởng cho Tuệ phi và Nhàn phi mỗi người một chiếc vòng tay, hiện giờ hai muội ấy đều là phi vị, hơn nữa Tuệ phi thâm niên lâu hơn, Nhàn phi muội muội tiến cung lại được hoàng thượng sủng ái, ban thưởng là chuyện nên làm."
Đem chuyện thâm niên của Tuệ phi cùng chuyện Nhàn phi vào cung không lâu nói cùng một chuyện, Lang Hoa là đang cố ý nhắc nhở hắn chậm rãi đối đãi Tuệ phi.
"Vòng tay gì?" Hoàng thượng nghe nàng ta nói vậy, đang ăn thức ăn đột nhiên ngừng lại, dường như không thèm để ý hỏi, mặc dù giọng điệu nghe ra thập phần bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia sắc bén.
"Hoàng thượng quên rồi sao? Đó là vòng tay xích kim liên hoa phỉ thúy châu năm đó thần thiếp đại hôn với hoàng thượng, thần thiếp không có cơ hội tặng ai, hiện giờ thưởng cho hai vị muội muội là rất thích hợp." Lang Hoa cười giải thích với hắn, nàng ta nói chuyện này với hắn, hắn sẽ cảm thấy nàng ta hiền lành rộng lượng, hảo cảm đối với nàng ta cũng tăng thêm vài phần.
Hoàng thượng cũng không có trả lời nàng ta, chỉ phân phó Lý Ngọc gắp hạnh nhân, Lang Hoa ngăn cản nói: "Hoàng thượng đã quên, quy củ của tổ tông không ăn quá ba lần."
"Hoàng hậu nhắc nhở, trẫm quên mất, phải không Lý Ngọc?" Hoàng thượng buông đũa xuống, Lý Ngọc tiến lên hầu hạ súc miệng, hỏi: "Các a ca công chúa chăm sóc ở Hiệt Phương điện có ổn không?"
"Rất tốt, Vĩnh Hoàng ba tuổi đã biết đọc chữ, thần thiếp đã sắp xếp ma ma dạy bảo, Vĩnh Chương tuổi còn nhỏ, thần thiếp cũng đã sắp xếp đủ người hầu hạ cho thằng bé, còn có Cảnh Sắt cũng được chăm sóc rất tốt."
Hoàng thượng gật đầu: "Rất tốt. Nói cho cùng, Cảnh Sắt là đích công chúa duy nhất của chúng ta, trẫm rất yêu thương, hoàng hậu cũng không cần quá đau lòng, chúng ta còn có Cảnh Sắt."
Hoàng thượng dùng bữa trưa xong cũng không ở lại Trường Xuân cung, hắn nói Dưỡng Tâm điện còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt, liền muốn trở về.
"Hoàng thượng, Vĩnh Liễn không còn nữa, thần thiếp muốn có đích tử với hoàng thượng." Nhìn thấy hắn muốn đi, Lang Hoa cố ý nhắc nhở nói rõ gì đó.
"Hoàng hậu cũng không cần quá sốt ruột, việc này không thể gấp gáp, trẫm sẽ bảo Tề Nhữ đến điều trị thân thể cho nàng, đợi đến khi điều trị xong tính tiếp cũng không muộn."
"Hoàng thượng...." Lang Hoa còn chưa nói xong, hoàng thượng đã ra khỏi Trường Xuân cung.
Thanh Anh dùng bữa trưa xong, liền đi ngủ một canh giờ, nhớ tới rất lâu không đến Từ Ninh cung thăm thái hậu, liền phân phó nô tỳ hầu hạ thay xiêm y rồi đến Từ Ninh cung.
"Thần thiếp thỉnh an thái hậu."
"Đứng lên đi, sao hôm nay ngươi lại đến chỗ ai gia?"
"Thần thiếp vào cung thiếu lễ nghĩa với thái hậu cảm thấy rất bất an, sau đó bị bệnh nặng không dậy nổi, bây giờ cuối cùng cũng khỏi hẳn, muốn tìm cơ hội đến gặp thái hậu làm tròn hiếu đạo."
"Làm người lúc được lúc mất, tuy rằng ngươi trải qua bất hạnh này, nhưng cũng thập phần làm hoàng thượng để ý ngươi thập phần. Nhưng tuy nói như thế, ai gia vẫn cảm thấy khiến ngươi chịu rất nhiều ủy khuất. Ai gia cũng hy vọng sau này ngươi có thể sống bình an thuận lợi một chút."
Trong lòng Thanh Anh không biết nên xúc động hay sợ hãi, chỉ nhìn thái hậu thẳng thắn nói: "Có những lời này của thái hậu, thần thiếp cũng không tính là ủy khuất." Thanh Anh chúc phúc cho thái hậu: "Thần thiếp còn một chuyện muốn cầu xin thái hậu. Danh Thanh Anh là tên của thần thiếp khi còn nhỏ, thần thiếp cảm thấy... cái tên này không thích hợp."
Thái hậu hơi híp mắt: "Không thích hợp?"
Thanh Anh có chút xấu hổ: "Vâng. Hoa anh đào vốn có màu hồng, thần thiếp lại là Thanh Anh, cho nên không thích hợp." Thanh Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của thái hậu, lấy hết dũng khí: "Hơn nữa, thần thiếp là nữ nhi của Ô Lạp Na Lạp thị, khẩn cầu thái hậu ban cho một tên mới, cắt đứt quá khứ của thần thiếp, cầu xin tên mới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT