Nhà quý tộc sau khi khỏi bệnh mãn tính đã rất vui mừng, vung tay to thưởng cho tổ tiên họ Hứa ngoại từ ngân lượng ra còn có một viên ngọc Như Ý và một viên Dạ Minh Châu.

Ba món đồ khác trong hộp ngọc là đồ vật của vị tổ tiên nhà họ Hứa kia an cư lạc nghiệp, một cuốn sách phương thuốc, một gói kim châm và một viên màu tím tinh thạch.

Trên tờ giấy màu vàng phía dưới viết "Người có duyên sẽ có kho báu nặng", không biết những chữ này có ý gì.

Hứa Khả Nhân và Trương Viễn không biết kho báu nặng này ám chỉ điều gì.

Tuy nhiên, hai người họ vẫn cẩn thận xem xét mọi thứ, nhưng họ vẫn không có manh mối, vì vậy họ liền mặc kệ.

Lại đem đồ vật đặt trở lại trong hộp ngọc, Hứa Khả Nhân một mình lấy ra sách phương thuốc, có thời gian cô sẽ đọc qua, để học một ít chiêu, thuận tiện trị thương thân thể mình.

Đóng lại hộp ngọc, ngón út của Hứa Khả Nhân đột nhiên cảm thấy đau như bị kim châm, “Tê! Hít vào một hơi, Hứa Khả Nhân vội vàng đưa tay rời khỏi hộp ngọc rồi nhìn một chút, phát hiện tay không có bị kẹp hay chảy máu dấu vết, liền không để ý nữa.

Cả hai đều không biết rằng khoảnh khắc Hứa Khả Nhân đóng hộp ngọc lại, viên tinh thạch màu tím đột nhiên hoá thành một ánh sáng màu tím, chui vào ngón tay út của Hứa Khả Nhân rồi biến mất.

Hứa Khả Nhân ôm hộp ngọc trở về phòng, Trương Viễn tiếp tục bỏ củi vào lò, anh chuẩn bị đun sôi nước rồi đổ vào bình nước hôm nay mới mua.

Trở lại phòng, Hứa Khả Nhân nghĩ đến việc đặt hộp ngọc vào không gian trước khi Trương Viễn quay lại, nhưng lần này cô đã đọc thầm vài lần, hộp ngọc vẫn nằm ở trên bàn, thậm chí không có dấu hiệu di chuyển.

Hứa Khả Nhân nhíu mày nhắm mắt lại, hộp ngọc vẫn nằm bất động, Hứa Khả Nhân cầm lấy những thứ khác trên bàn, chậm rãi thử từng món một, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không như ý muốn của cô.

Sau vài lần thao tác, trên trán Hứa Khả Nhân xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, cô vô cùng hoảng hốt, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao không gian lại không thể mở ra.

Nếu như vừa xuyên qua nơi này, không gian không mở được cũng không sao, cùng lắm thì cuộc sống sẽ khó khăn hơn một chút.

Nhưng bây giờ thì khác, tất cả tài sản của Trương Viễn đều cất vào trong không gian, nếu cô thật sự không mở ra được thì làm sao giải thích với Trương Viễn đây.

Đúng lúc này, Trương Viễn từ bên ngoài mở cửa vào, một tay cầm bình nước đun sôi, một tay cầm bình tráng men đi vào.

Nhìn thấy Hứa Khả Nhân sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường, nhìn như người mất hồn.

Trương Viễn hoảng sợ, vội vàng đặt đồ trong tay lên tử năm ngăn, rồi bước nhanh đến chỗ Hứa Khả Nhân, ngồi xổm xuống, thận trọng hỏi.

“Làm sao vậy, vợ, chuyện gì xảy ra vậy?"Vừa rồi thì bình thường, nhưng chỉ một lúc sau là thành ra thế này.

“Không có……” Hứa Khả Nhân ngơ ngác nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình và khẽ lẩm bẩm.

Không có gì! Trương Viễn cau mày, không biết Hứa Khả Nhân muốn nói điều gì, vì vậy anh phải hỏi lại.

“Không có cái gì, anh nghe không rõ, vợ, em nói lại nữa đi!"Hứa Khả Nhân vẫn còn có chút ngây người, nhưng theo bản năng trả lời Trương Viễn lời nói: "Tiền không có, mất hết rồi!"Cái gì tiền không có? Không phải là……“Vợ, em nói tiền của chúng ta không có sao? Là không tìm thấy sao?" Thấy Hứa Khả Nhân gật đầu, vẫn như cũ còn ngây người, Trương Viễn cảm thấy trực giác của mình có gì đó không đúng, cẩn thận đánh giá biểu tình trên mặt của Hứa Khả Nhân, sau đó đem Hứa Khả Nhân người đang ngơ ngác ôm vào trong ngực.

Anh nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, vợ, hết tiền chúng ta còn có thể kiếm tiền, người đàn ông của em không có cái khác bản lĩnh, nhưng lại còn có bản lĩnh đi săn, anh lên núi vài lần là có thể kiếm được chút tiền này, cho nên vợ của anh đừng có thương tâm được không.

”Anh còn tưởng xảy ra chuyện gì, làm anh hoảng sợ, cũng may chỉ là mất tiền, tuy rằng số tiền đó quả thực không ít nhưng so với thân thể của vợ anh thì số tiền đó chẳng là gì cả.

Lúc này, tâm trạng của cô mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều phải gác sang một bên.

Hứa Khả Nhân đã tỉnh táo lại khi được ôm trong vòng tay của Trương Viễn, nhưng bây giờ cô thực sự cần cái ôm này để an ủi bản thân, khiến cô cảm thấy rằng mình vẫn còn một người để dựa vào trên thế giới này.

Kể từ khi biết mình được trọng sinh ở một thế giới khác, Hứa Khả Nhân luôn cảm thấy lo lắng, sợ mình không thích ứng được, sợ người khác phát hiện ra mình không phải nguyên chủ, nỗi sợ hãi lúc nào cũng lan tràn trong lòng cô.

Cũng may lúc xuyên qua còn có không gian đi theo, kiếp trước mua vật tư cũng ở bên trong, cái này cho nàng cảm giác vững vàng, nhưng hiện tại, không gian đột nhiên biến mất, làm cho nỗi sợ hãi được giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng đột nhiên phóng đại, giống như cô mất đi một cánh tay phải vậy.

Bây giờ cô rất cần một người quan tâm và nói cho cô biết giá trị của sự tồn tại của cô trong thời không này!“Em không xinh đẹp, sức khỏe cũng không tốt, còn làm mất hết tài sản của anh, em vô dụng lắm đúng không, anh nên tránh xa em ra một chút!"Hứa Khả Nhân đếm những khuyết điểm của bản thân và nói với Trương Viễn rằng cô muốn anh từ bỏ cô, vì cô là một đứa trẻ mồ côi, cô không nên mơ ước có một gia đình, thay vào đó, cô nên tiếp tục một mình, đây mới là con đường cô nên đi trong cuộc đời này.

Nếu chú Đổng ở đây, chú ấy sẽ bảo Trưởng Viễn đừng gấp gáp.

Tình trạng hiện tại của cô thật ra rất tốt, bởi vì ngay từ đầu chú Đổng đã phát hiện Hứa Khả Nhân hình như có chút tự kỷ, nhưng cũng không rõ ràng, nên chú Đổng cũng không nói cho bọn họ biết.

Tình huống hôm nay rất đột ngột, nhưng bởi vì lúc cô phát bệnh, Trương Viễn đã ở bên cạnh cô, lại có sự tham gia của anh, Hứa Khả Nhân làm sao có thể tiếp tục phiền muộn.

Thực ra bệnh tự kỷ của Hứa Khả Nhân cũng không có nghiêm trọng, ngoài việc không nói nhiều và suy nghĩ lung tung ra thì cũng không có chuyện gì xấu xảy ra.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play