Một đôi tay giang ra kéo mạnh lấy ta thoát khỏi ngọn lửa, một chậu nước lạnh dội xối xả lên khắp người ta.
Ta rùng mình tỉnh lại.
Là Tạ Lăng.
Hắn dường như vô cùng tức giận, đập đổ đài nước hình hoa sen trong sảnh, còn dập tắt mồi lửa trong lư hương.
Hắn nhào đến túm lấy cơ thể của ta, ánh mắt như cháy lên.
“Nàng rốt cuộc muốn cái gì?! Nàng rốt cuộc muốn ta phải làm sao?!”
Ta lười nói lí với hắn, chán ghét quay mặt đi.
Hắn bóp mạnh cằm ta, kéo mặt ta lại.
Hắn phủ đầy mùi rượu lên người ta, trong mắt tràn lên nỗi tuyệt vọng cùng tức giận.
“Ta đối với nàng không đủ tốt sao? Nói cho ta biết, ta đối với nàng không phải là tốt nhất trên thế gian này sao?”
Hắn đẩy ta lên ghế mỹ nhân, đè lên người ta khiến ta không thở nổi.
“Còn nàng? Nàng cho ta được bao nhiêu tình cảm? Nàng muốn để bao nhiêu người trong lòng mình? Sở Cửu, Khương Vũ, thậm chí chỉ đứa bé con như A Hủ trong lòng nàng cũng xếp trước ta!”
Ta chưa bao giờ thấy hắn hung dữ đến như vậy, đôi mắt hoàn toàn ngập tràn sự bất cam và tham lam, như thể hắn là một con thú dữ sắp xé xác ta ra.
“Rõ ràng chúng ta là hai người thân cận nhất, Đường nhi, ta cùng nàng nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy…”
Hơi thở của hắn phả vào tai ta, giọng điệu gần như tan vỡ vì đau đớn.
Tay hắn run run khi cởi xiêm y của ta.
Ta run lên vì hoảng sợ, vùng vẫy đẩy hắn ra, mắng chửi hắn, van xin hắn…
“Đêm nay, ta muốn trong lòng nàng, chỉ có một mình ta.”
Hắn đem theo mùi rượu, cắn lấy môi ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT