Mùa đông khắc nghiệt, Sở Cửu lại ở trong từ đường ba ngày.
Từ đường được xây cao kín, nhưng mùa đông cũng vẫn lạnh thấu xương.
Ta đích thân nấu canh nóng nước nóng đi đưa cho huynh ấy, nhưng mẹ không cho ta đi.
Mẹ nói Thất gia đã ra lệnh, nói trời đổ tuyết rồi, đường trơn, không được để Tây Bình quận chúa ra khỏi cửa, đi đường kẻo ngã.
Rõ ràng đây là nhà của ta, nhưng một bước ta cũng không được phép đi lại.
Ta liền đưa canh nước cho nha hoàn của ta, Tiểu Loan, xin nàng ấy thay ta đi đưa đồ này cho Sở Cửu, cho huynh ấy đềm dày nhất mềm nhất, kẻo huynh ấy lạnh.
Tiểu Loan từ từ đường về, cười ta lo nghĩ nhiều, nói Sở Cửu từ nhỏ đã chạy trên đồng băng, cái lạnh có chút của vùng Yên Lượng Giang Nam chúng ta mà còn không chịu được sao?
“Nhìn dáng vẻ của ngài ấy, sợ là chạy thêm bảy ngày nữa cũng không thành vấn đề.”
Trong lòng ta thầm nghĩ không giống, bây giờ huynh ấy đã có người thương yêu, sao lại phải chịu khổ nữa.
Ba ngày sau, ta đứng dưới mái hiên, Tiểu Loan che ô cho ta, một lớp tuyết mỏng đã tụ trên mặt ô.
Ta nhìn huynh ấy từ dưới đất đứng dậy, đẩy tay người hầu ra, chậm rãi đứng dậy, loạng choạng hai bước mới đứng vững.
Sau đó nhìn thấy ta chờ sẵn ở bên ngoài, nở một nụ cười an ủi với ta.
Ta cũng gượng cười với huynh ấy, cố nén nước mắt.
Kể từ đó trở đi, đầu gối của Sở Cửu cứ vào mùa đông sẽ đau vài ngày, không cúi xuống được, đi lại cũng hơi khó khăn.
Huynh ấy vẫn luôn giữ bí mật, mãi sau này ta mới biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT