Chương 657

Và kẻ tạo ra kỳ tích lại chính là tên đệ tử mà trước kia Chính Dương Tông đuổi đi.

Sắc mặt Thành Côn tôi độc thấy rõ. Ông ta thực sự đã tự đào cho mình cái hố.

“Thành Côn, mau thực hiện đi”, Gia Cát Vũ lại lần nữa lên tiếng. Ông ta chỉ muốn xử lý Thành Côn đến cuối cùng, vả lại bộ dạng thể hiện ra nếu như Thành Côn không lấy ra được linh đan năm vân đưa cho Diệp Thành thì ông ta sẽ không bỏ qua.

“Phần thưởng của người đứng đầu đâu, mau lấy ra, đừng mong nuốt lời”, Bàng Đại Xuyên cũng đứng dậy, giơ tay ra chỉ.

“Mau lên đi, nhận thưởng xong chúng ta còn phải quay về nữa”, cái tên chỉ sợ trời không đủ loạn Tư Đồ Nam cũng chêm lời.

“Một viên linh đan năm vân, một món binh khí thượng đẳng, hai triệu linh thạch…”, Đạo Huyền Chân Nhân đứng dậy vả lại còn nói rõ phần thưởng của người đứng đầu: “Một món cũng không được thiếu, mau lên”.

Cả bốn người, người này một câu, người kia một câu suýt chút nữa thì khiến Thành Côn tức ói ra máu. Trông sắc mặt ông ta, người ở tứ phương không nhịn được mà bật cười.

Đúng là hại người không được, ngược lại còn tự hại mình. Đúng là tự đào hố chôn mình.

Muốn sỉ nhục người ta nhưng lại bị ăn quả báo. Hiện giờ những người có mặt ở đây chỉ có thể nghĩ tới những lời này, đương nhiên những lời này không ai nói ra, nếu không thì rất có khả năng bị giữ lại Chính Dương Tông mất.

Lại nhìn về Thành Côn, mặt ông ta đã không còn ra khuôn mặt bình thường nữa.

“Đã hào phóng như thế thì sao không nói là linh đan sáu vân ngay từ đầu đi?”, Gia Cát Vũ gại gại mũi.

Gia Cát Vũ quả là người biết giết người khác bằng lời nói, chỉ một câu thôi mà suýt thì khiến Thành Côn ói ra máu.

Lại nói tới Thành Côn, ông ta cũng có phần may mắn, may mắn vì bản thân lúc đó nói là linh đan năm vân chứ không phải linh đan sáu vân, nếu không thì lần này không biết ông ta phải thu dọn tàn cục thế nào. Linh đan năm vân ông ta còn có thể lấy ra được chứ linh đan sáu vân thật sự khó nói.

Mau đi.

Đừng nói trốn!

Giọng nói tứ phương vang lên lên tiếp khiến Thành Côn vốn ngông cuồng tự đại, giảo hoạt mưu mô cũng không thể chịu nổi được áp lực.

Cuối cùng, ông ta nghiến răng lấy ra cái túi đựng đồ, vứt ra: “Lấy đi”.

“Vậy mới phải chứ”, Đạo Huyền Chân Nhân vung tay nhận lấy túi đựng đồ sau đó lấy ra một viên linh đan với ánh sáng tím rực rỡ.

“Linh đan năm vân, đó chính là linh đan năm vân đấy”.

“Thành Côn đúng là hào phóng”.

“Phần thưởng này, hi hi…”

Viên linh đan năm vân vừa được lấy ra, tất cả mọi cặp mắt đều như bùng lên ngọn lửa, đến cả Gia Cát Vũ cũng không ngoại lệ, thậm chí ông ta còn không kiềm chế nổi, chỉ muốn mua lại viên linh đan này ngay lập tức.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì trên linh đan sắc tím kia có năm đường vân choán mắt người nhìn.

Trên mảnh đất rộng lớn này, luyện đan sư vốn dĩ ít, luyện đan sư với trình độ cao lại càng hiếm hoi, và luyện đan sư có thể luyện ra được linh đan năm vân, đếm cả Đại Sở này e rằng chỉ có Đan Thần của Đan Thành mới có thể làm được.

Và do vậy mà mỗi một viên linh đan năm vân đều có giá trị không thể kể được. Đan dược với đẳng cấp thế này từ trước tới nay đều là vô giá, tất cả mọi người đều biết một viên linh đan năm vân có ý nghĩa gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play